Phá án! Âm thanh bà nghe được trong đầu chính là của tiểu cô nương này.
Tiểu cô nương trước mặt này nhìn thì có vẻ vô hại, vừa nhút nhát lại yếu đuối, nhưng mà âm thanh trong đầu bà lại rõ ràng là….. vừa kiêu ngạo vừa đắc ý.
Mẫn Thị: ‘’ Ngươi tìm ta có chuyện gì không? ‘’
Tiểu cô nương nhu nhược ngẩng đầu lên, nhỏ giọng trả lời: ‘’ Con là từ Đại Hưng thôn trang tới đây, trong lúc Chu Thị uống say, bà ta lỡ miệng nói ra con mới là nữ nhi ruột của người, là bà ta thừa dịp trong phủ có hoả hoạn liền đem con cùng Sơ Tuyết tráo đổi, con muốn tới xác nhận xem đây có phải là sự thật hay không. ‘’
[ Mẫu thân ơi, mẫu thân ruột của con ơi, con mới chính là nữ nhi ruột thịt của người! ]
[ Mẫu thân, người nhìn cho rõ ràng đi! Hu hu hu, nữ nhi ruột của người ở thôn trang bị Chu Thị hành hạ, nữ nhi của bà ta thì ở trong phủ ngày ngày hưởng vinh hoa phú quý!! ]
[ Cổ đại còn không có DNA đâu, chỉ có thử máu, mà thử máu còn chưa chắc đã chính xác, không biết mẫu thân xinh đẹp của ta có thể nhận ra ta không?! Số ta thật khổ mà, hu hu hu! ]
Mẫn Thị: ‘’ …… ‘’
Hiện tại bà ấy có thể xác định, âm thanh trong đầu mình chính là tiếng lòng của tiểu cô nương trước mặt này.
Mẫn Thị bỗng cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, cũng không biết là nên khiếp sợ mình có thể nghe được tiếng lòng của người khác, hay là khiếp sợ chuyện Chu Thị tráo đổi nữ nhi.
Giản Nhược Nam đoán được Mẫn Thị sẽ cảm thấy hoang mang, rốt cuộc thì ai nghe được cái tin tức này đều sẽ cảm thấy hoài nghi, khiếp sợ.
Nàng an tĩnh mà đứng nói chuyện phiếm với hệ thống, chờ Mẫn Thị tiêu hoá xong tin tức.
[ Ai da, vị tiểu thiếp kia làm sao mà vào được hầu phủ? Biểu muội của phụ thân ta ư? Thì ra là thanh mai trúc mã với phụ thân ta, trách không được lại kiêu ngạo như vậy, cho phụ thân ta đội nón xanh, còn giám đổ tội cho mẫu thân ta. ]
[ Cái thai của tiểu thiếp kia hoá ra lại là của nhị thúc? ]
[ Hầu phủ loạn như vậy sao? ]
Mẫn Thị: ‘’ …… ‘’
Có thể để bà ấy yên tĩnh suy nghĩ một lát được hay không.
[ Tiểu thiếp kia thấy thai không giữ được, liền muốn chờ mẫu thân ta hồi phủ rồi cố ý đổ tội cho người, muốn mượn chuyện này để yêu cầu phụ thân nâng ả ta lên làm bình thê?! ]
[ Không được, ta phải nhắc nhở mẫu thân! Bằng không phụ thân lại vì cái nón xanh kia mà sinh hiềm khích với mẫu thân, không thể để người khác chiếm lợi được! ]
[ Mẫu thân ruột của ta lớn lên xinh đẹp như hoa, khí chất thanh tao nhã nhặn, vì cái gì phụ thân ta lại muốn nạp nhiều thiếp như vậy, đầu ông ta bị cửa kẹp sao!]
Mẫn Thị: ‘’ …… ‘’
Tuy rằng ồn ào một tí, nhưng lại là đứa trẻ hiếu thảo.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Giản Nhược Nam, Mẫn Thị còn tưởng nàng là Mẫn gia huyết mạch, vậy mà lại là nữ nhi ruột của bà ấy sao?
Nếu Giản Nhược Nam là nữ nhi ruột của mình, vậy còn Sơ Tuyết thì sao? Sơ Tuyết là nữ nhi của Chu Thị ư?
Mẫn Thị cẩn thận tưởng tượng, Sơ Tuyết lớn lên cùng Chu Thị đúng là có vài phần giống nhau.
Nhìn lại Giản Nhược Nam lần nữa, trừ bỏ khí chất không giống, mặt mũi cùng bà ấy đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra.
Mẫn Thị xoa xoa trán, lông mày nhíu chặt.
Bà vén rèm lên, phân phó cho gã sai vặt: ‘’ Đi Hộ Quốc Công phủ truyền tin, liền nói trong nhà đột nhiên có việc, hôm khác ta sẽ tự mình đi bồi tội, lại sai người tới Hình Bộ chờ, nhìn thấy lão gia liền lập tức bảo ông ấy về phủ. ‘’
Cho dù là lớn lên trông giống bà ấy, cũng phải điều tra một phen, không thể cứ tuỳ tiện dẫn người về phủ được.
Tấn Dương hầu phủ tổng có ba phòng, Giản Chương phụ thân của Giản Nhược Nam đứng hàng lão đại, làm việc tại Hình Bộ, ngoại trừ Mẫn Thị là chính thê, còn có bốn người thiếp thất.
Tiểu thiếp trong miệng Giản Nhược Nam chắc là Nguỵ Thị.
Mẫn Thị: ‘’ Phái người tới sân của Nguỵ Thị tra xem, đã bao lâu rồi nàng ta không tới kỳ nguyệt sự? ‘’
Sau khi an bài mọi thứ xong xuôi, Mẫn Thị lại nhìn về phía Giản Nhược Nam, Giản Nhược Nam ngồi ngoan ngoãn, trong tay cầm ly nước, miệng nhỏ uống trà.
Thoạt nhìn rất hướng nội.
[ Cái gì, tỷ tỷ ruột Giản Tích Lộ của ta còn thảm hơn?! ]
Mẫn Thị nhíu mày, đại nữ nhi Tích Lộ của bà làm sao vậy?
Thảm hại hơn là chuyện thế nào?
Mẫn Thị dựng lỗ tai lên nghe ngóng, thế mà Giản Nhược Nam lại im lặng không nói gì nữa.
‘’ …… ‘’
Ngươi vì sao lại không nói tiếp a?
Vừa rồi còn như sét đánh nói một lèo thịch thịch thịch, sao bây giờ lại không nói gì?
Giản Nhược Nam bưng nước trà lên uống hai ngụm, [ Đói bụng, dưa này chờ lát nữa ta ăn no lại ăn tiếp.]
[ Cũng không biết đồ ăn ở hầu phủ có ngon không? ]
Mẫn Thị từ nhỏ đã được giáo dục phải hiểu lý lẽ, bên ngoài đoan trang bên trong thông minh, nói chuyện làm việc căng giãn vừa phải. Đột nhiên bị nửa cái dưa làm cho tò mò, hận không thể lập tức làm cho Giản Nhược Nam ăn no, để nàng nói chuyện một lần cho thống khoái!
‘’ Trở về hầu phủ, kêu phòng bếp chuẩn bị thức ăn nhiều một chút. ‘’