Hệ thống: [ Ký chủ, dựa theo cốt truyện thì phải tới ba năm sau ngươi mới có thể nhận thân! ]
Giản Nhược Nam: [ Ngươi câm miệng đi! ]
Giản Nhược Nam cầm lấy bạc vụn, phát hiện ở dưới đáy hộp còn có một tờ giấy, nàng cầm lên xem thử vậy mà lại chính là khế ước bán thân của Chu Thị.
Giản Nhược Nam cảm thấy ông trời cũng muốn giúp nàng mà, này là ai bán ai còn chưa chắc được đâu!
Nàng đem khế ước bán thân của Chu Thị cất kỹ, lén quay lại phòng của nàng, Chu Thị cái gì cũng không biết còn đang canh giữ ở cửa.
Bà mối tìm được xe ngựa liền trở về gọi người, Giản Nhược Nam nằm trên giường giả bộ nói, ‘’ Ta đau bụng quá, đi không được. ‘’
Chu Thị trợn mắt lên, túm lấy roi mây ở trên đất muốn đánh người. Chính là bà ta lại nghĩ tới, lỡ như đánh hỏng người rồi lại không bán được tiền chẳng phải người thiệt thòi là bà ta hay sao.
Bà mối đang ở đây, Chu Thị cũng không muốn làm lớn chuyện, lớn tiếng nói, ‘’Nương đưa con lên huyện thành khám đại phu.‘’
Giản Nhược Nam nhìn Chu Thị nói, ‘’Nương cõng con.‘’
Chu Thị nghĩ tới 12 lượng bạc sắp tới tay, bà ta nhịn. Chu Thị đem người cõng lên xe ngựa xong, hung hăng liếc xéo nàng một cái, chẳng bao lâu nữa liền trở thành tiểu thiếp của một lão già, để ta xem lúc đó ngươi còn thấy dễ chịu không!
Ba người đầu tiên là ghé cửa hàng điểm tâm mua không ít các loại bánh, bánh đậu xanh, bánh hoa cúc, bánh hoa đào, bánh phù dung. Chu Thị lại muốn ghé cửa hàng bán vải.
Mua đồ suốt một buổi sáng, ba người lại ghé tửu lầu ăn cơm.
Nhân lúc hai người kia đang gọi món ăn, Giản Nhược Nam giả vờ đau bụng muốn đi nhà xí. Nàng lén ra khỏi tửu lầu sau đó liền bảo xa phu đưa nàng tới nhà mẹ mìn mà nàng vừa thấy lúc nãy.
Mẹ mìn nhìn thấy một tiểu cô nương tiến vào liền hỏi: ‘’ Ngươi tới đây làm gì? ‘’
Giản Nhược Nam lấy ra khế ước bán thân của Chu Thị: ‘’ 28 tuổi, đã từng sinh con, có mấy phần nhan sắc, các ngươi có mua không? ‘’
Lần đầu tiên bà ta nhìn thấy tiểu cô nương bán người, mẹ mìn nghi hoặc nói: ‘’ Bà ta là cái gì của ngươi? ‘’
Giản Nhược Nam: ‘’ Ta là chủ tử của bà ấy, không tin người có thể hỏi xa phu. ‘’
Xa phu chính mắt nhìn thấy Chu Thị cõng Giản Nhược Nam lên xe ngựa, chỉ có tì nữ trong nhà mới phải cõng tiểu thư lên xe. Lúc mẹ mìn hỏi tới, ông ta liền gật đầu xác nhận.
Giản Nhược Nam ném cho xa phu hai đồng bạc rồi phân phó, ‘’ Ông đem bà ta tới tửu lầu xem người trước. ‘’
Xa phu đi một chuyến cũng chỉ nhận được 500 văn, thấy được thưởng thêm bạc thì vui mừng khôn xiết. Quả nhiên là tiểu thư, ra tay thật hào phóng.
Ông ta liền vội vàng mang theo mẹ mìn đi tửu lầu xem người.
Mẹ mìn xem người xong liền trở về, bắt đầu cùng Giản Nhược Nam mặc cả, Giản Nhược Nam lười trả giá, có tiền là bán, nghĩ cũng lười nghĩ, một lượng bạc liền đem Chu Thị bán đi.
Nhận khế ước xong, mẹ mìn liền đem theo người đi tới tửu lầu bắt Chu Thị trói lại.
Chu Thị đang ăn thịt say sưa, bỗng nhiên bị người dùng dây thừng trói lại, mặt đầy hoang mang. Sau khi biết được nguyên nhân, Chu Thị thịt trong miệng còn chưa nuốt liền chửi ầm lên, ‘’ Giỏi lắm, ngươi đúng là một người lòng dạ độc ác, ta chính là mẫu thân ruột của ngươi, ngươi lại giám bán ta đi ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! ‘’
Giản Nhược Nam phun một ngụm nước bọt qua: ‘’ Ngươi chỉ là một cái nô tì, từ khi nào lại trở thành mẫu thân của ta. ‘’
Trong nhà thứ tử thứ nữ chỉ có thể gọi chủ mẫu là mẫu thân, thứ mẫu chính là nửa cái nô tì.
Chu Thị là ỷ vào trời cao Hoàng Đế ở xa, thôn trang ở đây không ai quản, mới giám tự xưng là mẫu thân của Giản Nhược Nam. Đổi lại ở hầu phủ, Chu Thị đã bị đánh chết từ lâu.
Giản Nhược Nam có khế ước bán thân của Chu Thị, nàng muốn bán người, bà mối cũng không quản được.
Sau khi mẹ mìn trói Chu Thị mang đi, Giản Nhược Nam liền ngồi xuống ăn cơm.
Trên bàn bày một đĩa thị gà, một đĩa rau trộn tai heo, hai đĩa rau cùng hai lạng rượu.
Giản Nhược Nam nhìn về phía bà mối nói: ‘’ Đem tiền cơm thanh toán, bằng không ta sẽ đi huyện nha tố cáo ngươi. ‘’
Mắt thấy bạc tới tay lại bay mất, còn cho không tiền xe, trong lòng bà mối liền cảm thấy cực kì khó chịu, mắng nói: ‘’ Đi a, muốn kiện cáo ngươi hiện tại liền đi, ta làm ăn hợp pháp sao phải sợ ngươi?! ‘’
Nói không chừng đi huyện nha, bà ta phản cáo nàng ta bôi nhọ mình, lại khiến huyện uý đem người giao cho mình, bà ta liền không tốn một phân tiền nào liền có thể đem người đưa đến nhà của Trương viên ngoại.
Giản Nhược Nam: ‘’ Ta sẽ không báo quan, ta sẽ nói cho huyện uý phu nhân biết chuyện bà cùng huyện uý gian díu với nhau. ‘’
Ít nhiều nàng cũng có hệ thống ăn dưa giúp đỡ nên nàng mới biết được hoá ra bà mối cùng huyện uý tư thông với nhau.
Huyện uý chính là cưới nữ nhi của huyện lệnh, huyện uý phu nhân lại có tiếng dữ như sư tử hà đông. Nếu là để cho huyện uý phu nhân biết được hai người này tư thông với nhau, huyện uý bị lột da thì không nói, bà mối này cũng không có cái kết tốt lành gì.
Vị huyện uý này thích nhất là nốt ruồi ở khoé miệng của bà ta, mỗi lần hai người yêu đương vụng trộm, hắn đều muốn đem cái nốt ruồi kia hôn mấy cái.
Chậc chậc chậc, đúng là đam mê quái lạ.