Triệu Kiến Quốc nói: “Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi đi, đợi năm sau xem sao rồi ra ngoài làm việc. Chuyện năm mới…” anh vốn muốn nói bản thân sẽ nghĩ cách, nhưng làm thế nào được, nhà này anh không dám làm chủ.
Hứa Hân là người đã sống qua một đời vì vậy rất hiểu chuyện, vừa nghe cuộc nói chuyện của bọn họ lập tức không do dự tiếp lời: “Chuyện tiền qua năm mới chỗ bọn em còn một chút tiền anh chị cầm về, không đủ đến lúc đó chúng em lại gửi.”
Cô nói xong liền lấy ra ba mươi đồng trước đây Triệu Kiến Quốc đưa cho, nhưng bây giờ chỉ có mười đồng. Nhưng mười đồng chắc sẽ đủ cho một nhà qua năm, con số này đối với nhà nông mà nói thì không ít.
“Chị dâu, chị cầm đi.” Hứa Hân một chút cũng không keo kiệt, dẫu sao đời này cô dự định quan hệ thật tốt với gia đình họ.
“Không được, bọn em ở trong thành phải chi tiêu nhiều, chúng ta ở quê tạm bợ là có thể sống, lại nói để em chăm sóc trẻ nhỏ nhiều ngày như vậy vốn dĩ đã là chiếm hời rồi.” Trương Tú Lan sao có thể nhận, sống chết lắc đầu lùi ra đằng sau.
Hứa Hân cười nói: “Chị dâu, chị sao có thể tính toán với chúng em như vậy, đều là người họ Thiệu còn phân biệt những cái đó, hơn nữa anh chị ở nông thôn chăm sóc bố mẹ với cả nhà vốn dĩ đã không dễ dàng.” Cô rất biết nói chuyện, không lâu đã bỏ tiền vào trong túi của Trương Tú Lan, cô chỉ biết cảm động nước mắt cũng rơi xuống.
Đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mặc dù nói sau khi em trai kết hôn, nghe phong thanh vài chuyện, nhưng gặp rồi mới biết em dâu người ta là người thẳng thắn, hoặc đã làm mất lòng người nào đó nên mới bị đồn đãi thành như thế không biết chừng. Dù sao, Trương Tú Lan dường như đã nhận định em dâu này rất dễ ở chung rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT