Thanh âm lười biếng có chút khàn khàn, rất xứng với gương mặt soái ca kia, anh ta cố tình nhướng mày nâng mặt, nhìn rất ma mị.
Cảnh Vân Chiêu sống hai đời cũng chưa từng thấy giọng nói và cả dáng người xuất chúng như Lê Thiếu Vân, đương nhiên, vòng sinh hoạt kiếp trước của cô cũng quá nhỏ, thời điểm giao lưu nhìn thấy người khác trừ bỏ ở trường học cũng chỉ có ở ngục giam.
Nhưng dù sao giờ phút này Lê Thiếu Vân cũng chẳng làm gì được, Cảnh Vân Chiêu dứt khoát ngồi xuống, cầm quả táo: "Anh ăn không?"
"Thật không có gì để nói?" Lê Thiếu Vân lại hỏi một câu.
Cảnh Vân Chiêu làm bộ như không nghe thấy: "Vậy em tự ăn."
Lê Thiếu Vân cười cười, nhìn cô nhóc trước mặt, nghĩ thầm dù sao Cảnh Vân Chiêu tuổi còn nhỏ, anh ta là người trưởng thành ít nhiều cũng phải nhường cô nhóc vài phần, lúc này mới bỏ đi cái biểu tình cười như không cười: "Dù sao chuyện anh bị tai nạn, vẫn có chút quan hệ với em....."
Động tác trong tay Cảnh Vân Chiêu hơi dừng lại: "Người lái xe vận tải kia cũng đâu phải là em."
"Anh biết." Lê Thiếu Vân khóe miệng giật giật: "Chỉ là sau khi bị em đá một cái, tinh thần của anh không được tốt cho lắm, mới bảo tài xế chở đi khắp nơi hóng gió, tuy rằng em chưa thành niên, nhưng cũng là y sư, hẳn là em biết đàn ông coi trọng nhất là cái gì đúng không."
"Trong lòng anh cũng có chút chướng ngại, kết quả lại gặp phải tai nạn xe cộ, haizzz Lê gia có khả năng tuyệt hậu a....."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT