Thích Dụ Quốc đã hình thành thói quen uống thuốc giảm đau, nhiều khi cảm thấy cơn đau hơi chút khó chịu sẽ ngay lập tức uống thuốc. Cho nên lượng thuốc giảm đau vào người cực mạnh.
Đương nhiên, điều này cũng là do thuốc của Cảnh Vân Chiêu rất hữu dụng, nếu là thuốc giảm đau trước đây, e rằng sau vài lần tác dụng sẽ giảm thiểu, có lẽ vì Thích Dụ Quốc cảm giác được dược này không có tác dụng phụ cho nên mới yên tâm dùng nhiều như vậy.
Nhưng dưới con mắt của y sư là Cảnh Vân Chiêu, khi nào không nên dùng thuốc thì không nên dùng loạn.
Cảnh Vân Chiêu cười nói: “Liệu tấm bảng hiệu của tôi có bị hủy không trong lòng ngài rõ ràng, tôi chỉ biết, ngài uống thuốc giảm đau thành thói quen là không tốt."
“Hừm, ngươi là y sư, không cho người bệnh uống thuốc, chê cười."
Cảnh Vân Chiêu cong khóe miệng: "Ngài cũng cảm thấy thân thể không thoải mái, ngài nói nơi nào không thoải mái tôi có thể xoa bóp trị liệu cho ngài, khẳng định là có tác dụng. Về sau sinh hoạt theo yêu cầu của tôi, ốm đâu không phải là không có khả năng hoàn toàn biến mất."
Thích Dụ Quốc sững sờ, nhưng ông không tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play