Thẩm Hoằng dường như đã hạ quyết tâm phải hỏi đến cùng, thái độ tò mò và quan tâm, nhưng biểu hiện lại trước sau như một, khách khí, thân sĩ. Hơn nữa tuổi lại nhỏ hơn Lê Thiếu Vân, trước mặt Thiếu Vân như một em trai nhỏ ngoan ngoan.
Lê Thiếu Vân suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói: “Tôi hiện tại… chỉ là một người ăn cơm mềm...."
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, hắn không còn công việc nào khác. Mấy nhiệm vụ khác không cần hắn ra mặt, cái khác thì xem hứng thú của hắn. Còn sản nghiệp thì người phía dưới làm việc không cần lo lắng, không tính là công việc.
Đối với hắn mà nói, hiện tại công việc lớn nhất chính là Cảnh Vân Chiêu trước mặt.
Thẩm Hoằng nghe vậy, mí mắt nhảy lên: "Dân thất nghiệp lang thang. Hai người làm sao quen biết."
Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy vẻ lo lắng của Thẩm Hoằng, nhanh chóng giải thích: “Anh họ đừng nghe anh ấy nói bậy bạ. Anh ấy là quân nhân, hiện tại nghỉ phép. Yên tâm đi sẽ không phải là người làm ra chuyện xấu."
Nhưng ánh mắt của Thẩm Hoằng như cũ vẫn dò xét. không thể không nói người đàn ông này nhìn không giống người tốt, nhất là cách anh ta cười, có vẻ lịch sự và đứng đắn, nhưng mà cảm giác nhìn có vẻ nham hiểm, thêm chút cảm giác âm u quen thuộc. Cộng thêm diện mạo này lắm hắn nhịn không được liên tưởng đến hái hoa tặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT