Cảnh Vân Chiêu kích động nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Dật.
Người đàn ông này hình như có chút không giống với những gì người khác miêu tả với cô, không phải loại thiên tài ôn nhu, hiền lành, hoàn toàn ngược lại, toàn thân u ám tối tăm.
Nhưng đường nét trên gương mặt thật sự rất bắt mắt. Có thể tưởng tượng được nếu người cười rộ lên nhất định rất soái khi, nhưng mà cả khuôn mặt gầy hóp lại, gầy không ra hình người, gương mặt trắng nhợt không có huyết sắc, ánh mắt có vài phần hoảng hốt lạnh nhạt, đôi tay đặt ở trên đùi, không có phản ứng gì, cho dù có nhìn thấy cô cũng giống như là không hề quen biết với nhau.
Không những thế, trông ba cô có chút già nua, mới hơn 40 tuổi nhưng nhìn lại giống như 50-60 tuổi.
Lý Văn Bá đi tới trước mặt cô, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, thờ ơ hỏi, cố tình không nhắc đến cái họ của cô: “Ngươi là tên là Vân Chiêu phải không?”
Câu hỏi đưa ánh mắt Cảnh Vân Chiêu đang nhìn xuất thần vào Lý Thiên Dật tỉnh lại.
"Cảnh Vân Chiêu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT