Vẻ mặt lão tướng quân vui vẻ, Cảnh Vân Chiêu không thể tin được Lê lão tướng quân uy nghiêm lại là người như vậy, thậm chí còn dễ nói chuyện hơn lão nhân gia bình thường nữa.
Nhưng Cảnh Vân Chiêu không biết rằng, Lê lão gia tử là người bênh vực nhà mình, thái độ với người đều khác nhau.
Nghe Lê lão tướng quân nói như vậy, Cảnh Vân Chiêu có chút hâm mộ Lê Thiếu Vân. Anh có một người ông uy phong hiển hách, thật sự hạnh phúc.
Cảnh Vân Chiêu vốn dĩ muốn tìm cơ hội để phá kế hoạch của Lê Thiếu Vân. Nhân cơ hội rời đi, nhưng hiện tại đối mặt với một lão gia tử như vậy, ngược lại trò chuyện với ông thật vui.
Lão gia tử phần lớn nói về sự tích đánh giặc trước kia, nghe đến kinh tâm động phách, cố tình Cảnh Vân Chiêu cảm thấy hay hơn nhiều so với những bộ phim trên truyền hình nhiều. Đặc biệt là từ Lê lão tướng quân, đương sự kể ra, càng cảm giác được lịch sử khốc liệt.
Lê lão nói chuyện càng ngày càng cao hứng, kéo quần lên chỉ chỉ: “Cháu nhìn vết đạn ở chân này…Đây chính là huân chương chiến đấu. Nhưng giờ ông già rồi, trái gió trở trời, mưa gió cả người đều đau nhức.”
Cô nhìn thấy trên đùi có đến ba bốn vết thương. Trong đó hai vết thương là do đạn, còn có vết thương do đao, nhìn thấy mà ghê người. Làn da đã có dấu hiệu của thời gian nhưng vết thương vẫn rõ ràng như cũ. Cảnh đời đổi dời nhiều năm nhưng dấu vết vẫn còn đọng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT