Lê lão gia từ không những không tức giận, mà biểu tình còn rất cao hứng, làm Cảnh Vân Chiêu có chút ngốc.
Trên đường đến đây, cô nhìn thấy Lê Thiếu Vân chuẩn bị mấy cái lễ vật như thực phẩm chức năng, cô cũng suy đoán được người mà mình chuẩn bị gặp là ai, lúc ấy trong lòng ít nhiều có phần thấp thỏm. Lê Thiếu Vân xuất thân không thấp, ông nội trong lời của anh ấy có vẻ cứng rắn, là một nhân vật lợi hạ, sợ là không có sắc mặt tốt với cô. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bảo vệ bản thân, không ngờ thái độ của ông cụ lại thân thiện như vậy.
Cảnh Vân Chiêu nghĩ nghĩ, một lát sau, mở miệng lại hỏi: “Ông nội Lê, không biết ông biết xuất thân của cháu không?”
Cô đối xuất thân chính mình không có ý kiến gì, cũng cũng không tự ti, chẳng qua ở người khác trong mắt, cô không cha không mẹ tựa hồ là một điều gì đó rất hổ thẹn.
Cho nên cô mới mở miệng hỏi.
Lê Thiếu Vân ánh mắt thâm thúy, nhưng tuyệt đối không nhúng tay vào.
Ông cụ khịt mũi coi thường, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo: "Xuất thân? Cái kia có ích lợi gì? Nhớ năm đó ông tòng quân, bên trong quân đội không ít thiếu gia, chẳng chịu được bao lâu cũng lăn về nhà. Hoặc nhìn thấy máu tươi phun ra đã run như cầy sấy, sống chết không chịu đi đánh giặc, đến cùng ông đây không có chỗ dựa, dùng nghị lực leo lên trên. Cuối cùng leo lên được Tổng tư lệnh, cuối cùng đám phế vật kia không phải cũng phải nghe lời của ông hay sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT