“Kỳ thật cái này cũng không có gì không tốt.” Hoắc Thiên Tiên nhếch miệng cười: “Bọn tớ rất thưởng thức cậu ở điểm này, cũng rất bội phục khả năng tự kiềm chế của cậu. Bọn mình đều bằng tuổi hiếm có ai tự lập được như cậu. Nhưng mà tớ cảm thấy sống như vậy quả thực là vất vả.”
Đâu chỉ là vất vả, quả thực là vô nhân đạo.
Sau khi tan học, bọn họ sẽ tụ tập lại với nhau. Cảnh Vân Chiêu không từ chối loại hoạt động nhóm này, nhưng mỗi lần trở về, cậu ấy chắc chắn thức cả đêm đọc sách, nỗ lực gấp bội lần để bù cho khoảng thời gian lãng phí. Mấy lần như vậy mấy người bọn họ đều cảm thấy ham chơi là một hành vi đáng xấu hổ.
Nỗ lực như cậu ấy thật đáng trân trọng, nhưng người bình thường thật sự chịu không nổi, nhất là ở tuổi này, tùy ý tiêu sái chứ không phải quy quy củ củ, Cảnh Vân Chiêu đã hoàn toàn mất đi loại tính tình tùy hứng, giống như người điên vậy. Mỗi một giây sống trên đời cứ giống như món quà của Thượng đế, quá mức khẩn trương, quá mức nghiêm túc.
Kết quả là càng ngày hình thành nên tính cách Cảnh Vân Chiêu, nhạc nhẽo, bạc tình.
Cảnh Vân Chiêu sững sờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT