Ân Cố đẩy bàn cà phê sát vào sofa, hai thứ gộp lại cũng đủ rộng ngang một chiếc giường đơn.
Dư Thành Tùng đặt Dư Thành Địch lên sofa, quấn chăn kín người rồi đẩy cậu bé vào sâu bên trong:
“Thế này là đủ rồi, thằng bé ngủ say lắm, không lăn xuống đâu.”
“Sáng mai nó tỉnh dậy có khóc không đấy?”
Ân Cố không nhịn được, buột miệng hỏi.
“Đây mới chỉ là khởi đầu, nếu vì chuyện này mà nó khóc thì mắt nó giờ mù lâu rồi.”
Dư Thành Tùng vươn vai lười biếng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play