"Ba mẹ tôi đều là những người làm nghiên cứu, họ rất, rất, rất nghiêm khắc. Họ khinh thường... ừm..." Ân Cố nghĩ một lúc, “Những đứa trẻ vô trách nhiệm? Thiếu hiểu biết? Không đáng tin cậy? Chắc là vậy, kiểu như tôi.”
"Cậu là bất thường?" Dư Thành Tùng suýt buột miệng nói, nhưng nghĩ lại, vậy thì mình chắc cũng điên rồi.
“Chỉ là tiêu chuẩn của họ khác thôi. Lúc nhỏ tôi nghịch ngợm lắm. Ba mẹ càng kiểm soát, tôi càng muốn gây rối. Ba tôi hay phạt tôi bằng cách bắt đứng úp mặt vào tường làm bài tập cả đêm. Chỉ được ngồi xuống khi nào làm xong. Nhưng vì tôi chẳng bao giờ nghe giảng trong lớp, nên viết cực kỳ chậm. Thường đến rạng sáng mới làm xong. Nếu ông ấy kiểm tra mà thấy sai sót gì, tôi lại phải tiếp tục đứng. Sáng hôm sau đi học, chân tôi tê rần đến nỗi không thể duỗi thẳng được.”
Dư Thành Tùng nhìn cậu, không biết nên dùng biểu cảm gì: “Ba cậu... có hơi quá không?”
"Không điên đâu." Ân Cố cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Dư Thành Tùng. “Chỉ cần nhìn mặt cậu là tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
"Chẳng qua tôi hơi sốc thôi. Tôi tưởng..." Dư Thành Tùng khựng lại, rồi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Chẳng lẽ cậu cứ bị phạt mãi như thế?”
"Ừ, tôi nghịch, nhưng không ngu." Ân Cố nhún vai. “Về sau, tôi bắt đầu vừa quậy phá vừa nghiêm túc nghe giảng, để làm bài nhanh hơn. Như thế mấy hình phạt đó không còn đáng sợ nữa. Nhưng ba tôi nhanh chóng nhận ra. Sau khi bàn bạc với mẹ, hình phạt chuyển thành: không được ngủ cho đến khi hoàn thành hết một quyển bài tập mới, bị đánh vào lòng bàn tay đến nỗi không cầm nổi đũa, chép phạt cả quyển tập viết, rồi viết mấy nghìn chữ kiểm điểm... Toàn mấy thứ không thể nào hoàn thành trong một đêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT