"Tôi muốn ăn thịt." Ân Cố khẽ nói bên tai, giọng trầm thấp đến mức Dư Thành Tùng tê rần nửa người, suýt chút nữa đã đẩy cậu ta ra.
"Nếu muốn ăn nhanh thì lại giúp tôi một tay." Dư Thành Tùng lướt ngón tay qua ống tay áo ngắn của Ân Cố. Cảm giác chạm vào làn vải mỏng như quăng thẳng một quả pháo vào tim cậu, nổ tung với loạt cảm xúc hỗn độn.
Giờ nên buông ra rồi. Đang nói đến chuyện nấu ăn mà. Buông ra đi, Ân Cố không phải đang đói sao? Không phải đang định nấu ăn à? Sao vẫn ôm? Buông ra nhanh, không lẽ định vừa ôm vừa nấu? Chết tiệt…
"Nhà cậu... không có gì để ăn đúng không?" Dư Thành Tùng hỏi thêm một câu, giọng có chút mất tự nhiên.
"Không có." Ân Cố đáp.
"Vậy chắc sẽ hơi lâu đấy." Dư Thành Tùng nói, lòng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Chỉ là một cái ôm thôi. Nói thật, cậu cũng thích ôm. Ôm bạn bè thì có gì xấu? Chân chính quang minh chính đại…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT