Trong một căn hộ nhỏ thuê ở khu dân cư đối diện Đại học A, vang lên tiếng khóc long trời lở đất.
"Không thể nào! Chắc chắn anh đã kiểm tra nhầm rồi! Hu hu hu—"
Dư Thành Địch ngồi trên giường, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, dùng cánh tay dụi mắt, khóe miệng trề xuống, mặt nhăn nhó như thể trời sập đến nơi.
"Đúng, đúng, đúng, có thể anh kiểm tra nhầm thật, đừng khóc nữa." Dư Thành Tùng ngồi bên cạnh, cười đến mức cả người run lên, đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của cậu nhóc, giọng điệu xấu xa: "Em càng khóc, anh càng muốn cười, đừng khóc nữa."

"Anh thật đáng ghét… đáng ghét quá đi!" Dư Thành Địch buông tay xuống, trừng mắt nhìn anh trai, đôi mắt đỏ hoe, cái mũi cũng ửng đỏ, mấy giọt nước mắt còn vương trên hàng mi dài—một đôi mắt giống hệt Dư Thành Tùng. Nhìn thì đáng thương, nhưng cũng hơi buồn cười.
Cậu bé gào lên đầy ấm ức: "Em không thể là Omega được! Hơn nữa, còn là phân hóa muộn… Không thể nào!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play