"Muốn cười thì cứ cười đi." Ân Cố đột nhiên nói. “Thật đấy, tôi cũng muốn cười lắm đây này.”
Dư Thành Tùng nghiêng đầu nhìn cậu. Đôi mắt Ân Cố cong lên, khuôn mặt đầy ắp nụ cười. Nhìn cậu lúc này như thể, nếu không bị ai giữ lại, niềm vui ấy có thể bay đến tận dải Ngân Hà.
Dư Thành Tùng nắm lấy tay cậu dưới gầm bàn, siết chặt trong lòng bàn tay mình, bỗng cảm thấy vô cùng xót xa.
Vì nhiều lý do, Ân Cố chưa bao giờ làm gì Ân Hạc.
Có lẽ là vì chút tình cảm gia đình cuối cùng còn sót lại, hoặc có thể là do sợi dây liên kết giữa hai anh em sinh đôi – thứ tình cảm máu mủ không dễ gì dứt bỏ. Nhưng cũng rất có thể là vì cái “giới hạn” mà Ân Cố từng nhắc đến—đường ranh mà cậu tự đặt ra cho mình để duy trì sự bình tĩnh giả tạo trong cuộc sống.
Chỉ cần không vượt qua đường ranh đó, cậu có thể nhẫn nhịn mọi thứ.
Nhưng rốt cuộc, bao nhiêu chuyện tồi tệ Ân Hạc đã gây ra trong suốt những năm qua để khiến người mà cậu yêu thương nhất cười vui vẻ đến vậy chỉ vì hắn bị đánh một trận…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play