“Hồi đó, tôi giỏi lắm. Một mình nghịch nước cả ngày cũng chẳng cần ai chơi cùng, nên tôi không đi theo nó.”
“Khi tôi đang bắt cá được một nửa, Dư Thành Viên gọi tôi, bảo tôi đến vũng nước lớn để ném đá với nó. Tôi không đi, vì tôi không thích ném đá. Tôi thích bắt cá. Nó cứ thế ném đá một mình...”
Dư Thành Tùng hé môi, thở ra một hơi dài: “Tôi vừa bắt được con cá đầu tiên thì đột nhiên nghe thấy một tiếng 'Ùm' rất lớn, không giống tiếng đá rơi xuống nước... Tôi sững sờ ngay tại chỗ. Ngẩng đầu lên, tôi gọi tên nó, nhưng chẳng có ai đáp lại.”
Ân Cố siết chặt lòng bàn tay.
“Vũng nước tôi đứng cách ao khá xa. Khi tôi chạy qua, trên mặt nước chỉ còn lại những vòng sóng gợn lăn tăn. Tôi sợ đến mức vừa khóc vừa chạy về làng gọi người đến giúp. Trên đường về, tôi ngã không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn quá muộn. Khi người ta kéo nó lên, nó đã chết rồi.”
Dư Thành Tùng hít sâu một hơi. Ký ức như thủy triều ập về, quấn lấy tim cậu đến nghẹt thở. “Tôi tận mắt thấy người ta lôi nó ra khỏi nước. Dù bao nhiêu năm qua đi, tôi vẫn nhớ rõ. Miệng nó há hốc, môi tím tái như bị trúng độc, đôi mắt thì mở to, nhìn chằm chằm vào tôi... như thể đang hỏi: 'Tại sao anh không chơi với em...'”
"Chuyện này, từ đầu đến cuối, không phải lỗi của cậu." Ân Cố nắm lấy lòng bàn tay cậu, khẽ nhíu mày. “Đừng tự gánh mọi thứ lên mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play