7
Có được viên đá quý, tôi càng siêng năng hầu hạ Mặc Nghiên Chiêu hơn.
Nụ cười nịnh nọt có thêm chút chân thành.
Cảnh tượng chủ từ bi tôi tớ hiếu thảo, khiến lão quản gia ngày càng thêm hòa nhã với tôi.
Nhưng những người khác thì nhìn tôi ngày càng ác ý thêm.
Simon là gián điệp do thế lực khác cài vào, chuyện này được giữ bí mật.
Cho nên những nữ hầu yêu mến hắn đương nhiên sẽ cho rằng, Simon rời đi, có liên quan đến tôi.
Thế là tôi bị cô lập một cách khó hiểu.
Ví dụ, khi tôi về phòng thì sẽ thấy cửa phòng khép hờ.
Theo bản năng nhìn lên thì sẽ thấy một cái xô nước được đặt trên đỉnh.
Chỉ cần tôi đẩy cửa, chất lỏng không rõ sẽ đổ ập xuống đầu.
Tôi mặt không cảm xúc đá cửa ra, quả nhiên, trên mặt đất lênh láng một vũng nước đục ngầu hôi thối.
Chậc, đây đều là trò trẻ con rồi.
Tôi lật chăn lên, trên giường đặt mấy con chuột c.h.e.c.
Trong tủ cũng bị người ta đặt một hộp nhạc, đến một thời điểm nào đó sẽ tự động phát ra âm thanh rùng rợn.
Tôi là nữ hầu thân cận của Mặc Nghiên Chiêu nên tôi có phòng riêng.
Cho nên bọn họ mới to gan như vậy.
Cơn giận đã lâu không xuất hiện bùng lên trong lồng ngực.
Trước đây, tôi cũng từng trải qua những chuyện này, cô lập, không ai giúp đỡ.
Viện trưởng nói với tôi, phải nhẫn nhịn, đợi đến sau này sẽ tốt hơn.
Trong những trò đùa và bắt nạt ngày qua ngày, tôi trở nên tê liệt, không còn phản kháng.
Bởi vì tôi đang chờ đợi một tương lai hư vô mờ mịt.
Nhưng sự thật là, vừa trèo ra khỏi một vũng bùn, lại rơi vào một cái hố khác.
Liên tục vấp ngã, vĩnh viễn không có hồi kết.
Nhưng bây giờ tôi không có chút mong đợi nào vào tương lai, đằng nào cũng c.h.e.c, sao phải làm khổ mình chứ?
Tôi bình tĩnh đi đến phòng giám sát, gặp A Vinh.
Gã không có sắc mặt tốt với tôi.
"Cô đến đây làm gì?"
Tôi thản nhiên liếc gã, nói:
"Đến ị."
A Vinh: "..."
Anh chàng giám sát rất lịch sự giúp tôi trích xuất đoạn camera giám sát trong khoảng thời gian đó.
Bốn khuôn mặt, tôi đều ghi nhớ.
A Vinh mỉa mai: "Hừ, ra vẻ thanh cao cái gì, gặp báo ứng rồi phải không?"
Tôi mặt không cảm xúc nhìn hắn ta.
"Trên mặt anh có thi đốm* kìa." (vết hoen của t.h.i t.h.ể đã d.i.e)
"Cô!"
8
Sau bữa trưa, tôi thấy bốn người họ tụ tập thì thầm.
Ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía tôi.
Tôi mỉm cười bưng một cái đĩa đi tới.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Bọn họ lập tức im bặt, nhìn nhau, đều nhìn ra chút chột dạ trong mắt nhau.
Bình tĩnh nhất là một cô gái tóc vàng, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi.
"Là Thẩm tiểu thư à, cô không đi hầu hạ Mặc tiên sinh đi, còn đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?"
Tôi giả vờ ngượng ngùng cười.
"Hôm nay là sinh nhật tôi nhưng tôi không có bạn bè, bánh kem cũng không ai ăn cùng."
"Mọi người có thể giúp tôi chia sẻ một miếng bánh kem không?"
Trong đĩa đặt năm miếng bánh kem bơ tinh xảo.
Bọn họ cân nhắc vài giây, vẫn là mỗi người lấy một miếng.
Rời đi, tôi trốn trong góc quan sát bọn họ.
"Ha, còn chia bánh kem cho chúng ta, đúng là ngu ngốc!"
"Không ai chúc mừng sinh nhật cô ta, thật đáng thương, chậc chậc."
Cô gái tóc vàng rõ ràng là người cầm đầu trong số họ.
Cô ta chớp chớp đôi mắt xanh, ăn một muỗng bánh kem, nụ cười tràn đầy ác ý.
"Nếu cô ta đã đáng thương như vậy, tối nay chúng ta hãy chuẩn bị cho cô ta một bất ngờ đi!"
Ba người còn lại nhìn cô ta, đều khúc khích cười.
Đợi bọn họ ăn được một nửa, tất cả đều đồng loạt biến sắc.
Vịn tường nôn khan, cả khuôn mặt đỏ bừng.
"Cái gì vậy, thối quá!"
"Là phân chim!"
"A a a a a! Đồ tiện nhân! Tao phải g.i.e.c mày!"
Tôi nở một nụ cười, quay người rời đi.
Công thành lui thân.
Tối đó, tôi thấy cả bốn người họ trở về phòng.
Dựa vào góc tường, lặng lẽ chờ đợi.
Ba giây sau, trong phòng truyền ra tiếng la hét thất thanh.
"A a a, rắn, rắn sống!"
"Trên giường tôi cũng có!"
"Cứu mạng, nó bò xuống rồi!"
...
Thật là như nghe nhạc tiên.
Tôi vừa ngân nga một khúc hát vừa trở về phòng.
Quả nhiên, định luật bảo toàn năng lượng là có ích.
Nhìn thấy bọn họ phát điên xong, trạng thái tinh thần của tôi ổn định hơn nhiều.