5

Ánh mắt lão quản gia nhìn tôi ngày càng hiền từ.

Dù tôi đi đến đâu, luôn có những ánh mắt khác nhau đổ dồn về phía tôi.

Hoặc kinh ngạc, hoặc ngưỡng mộ, hoặc tò mò...

Có thể hiểu được, dù sao tôi cũng là người phụ nữ đầu tiên có thể ở bên cạnh Mặc Nghiên Chiêu lâu như vậy.

Đừng hiểu lầm, không phải chim hoàng yến.

Chỉ là một nữ hầu bình thường và xinh đẹp mà thôi.

Tôi cũng rất ngạc nhiên, sao tôi có thể ở lại đến bây giờ?

Quả nhiên, những thứ không g.i.e.c c.h.e.c được tôi.

Chi bằng g.i.e.c quách tôi đi cho xong.

Khi đến phòng bếp lấy thuốc, tôi thấy một đầu bếp tuấn tú đang đau đớn cuộn tròn trên mặt đất.

Mái tóc vàng óng ả, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt xanh biếc như đá quý thần bí.

Lúc này, quần áo anh ta dính chút bụi bẩn, trông rất thảm hại.

Nhưng đuôi mắt ửng đỏ, lại khiến người ta thương xót.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi đau lòng nhìn anh ta, dịu dàng nói:

"Anh chắn đường quá, có thể nhường đường không?"

Anh ta sững người, miệng hơi há ra.

Tôi chỉ liếc qua, sau đó bước qua người anh ta.

Gặp chuyện bất bình, đi đường vòng.

...

Tưởng rằng chỉ là một sự việc nhỏ, nhưng từ đó về sau, tôi gần như gặp anh ta ở khắp mọi nơi.

"Xin chào, tôi là Simon, chúng ta làm quen nhé?"

Anh ta mím môi, cười có chút ngượng ngùng.

Ánh mắt ghen ghét xung quanh gần như sắp b.ắ.n thủng tôi.

Tôi mỉm cười ôn hòa: "Không được."

Vẻ mặt anh ta rạn nứt trong giây lát, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại, lại ra vẻ một quý ông lịch lãm.

"Không sao, tôi sẽ thể hiện thành ý muốn kết bạn với cô."

Thế là, ngày nào tôi cũng nhận được trà chiều và bánh ngọt.

Thật không may, tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Ăn của người ta thì phải nể nang nên tôi đồng ý lắng nghe phiền muộn của anh ta.

Trên chiếc ghế dài trong vườn, một con bướm bay tới, đậu vào lòng bàn tay anh ta.

Simon dịu dàng thả nó bay đi.

Cảnh tượng này vốn rất đẹp.

Nhưng mí mắt tôi giật giật hai cái, trong đầu chỉ hiện lên cảnh phim kinh điển nào đó.

Tôi sợ Simon kiêu ngạo, giây tiếp theo sẽ đi đuổi bướm đến mức khô héo mất.

"Nam Diên, cô thấy tay nghề nấu ăn của tôi thế nào?"

Tôi gật đầu: "Khá ngon."

Simon cười, rồi lại cụp mắt xuống, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Nhưng tôi bị chèn ép ở phòng bếp, họ ghen tị vì tôi được các cô gái yêu thích, nên bắt nạt tôi, không cho tôi nổi bật, chỉ để tôi làm việc vặt, tôi mỗi ngày đều sống rất cẩn thận, hễ không vừa ý, họ sẽ đánh tôi."

"Tôi thấy chúng ta cùng cảnh ngộ, cô ở bên cạnh Mặc tiên sinh tính khí thất thường, chắc cũng có cảm giác này phải không?"

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại.

Mặc Nghiên Chiêu sẽ cho tôi ăn cơm cùng, trà chiều của hắn cũng đều vào bụng tôi.

Tôi mỗi ngày đều thử thách giới hạn của hắn, hắn cũng không làm gì tôi.

Thậm chí tôi tùy tiện nói bên ngoài cửa sổ quá đơn điệu và nên trồng thêm hoa.

Ngày hôm sau, hắn liền cho người làm vườn trồng đầy hoa diên vĩ.

Còn về tính khí thất thường, trạng thái tinh thần của hắn dường như ổn định hơn tôi nhiều.

Tôi đột nhiên có chút chột dạ.

Là một nữ hầu, hình như tôi sống quá sung sướng rồi thì phải.

Có phải Mặc Nghiên Chiêu muốn vỗ béo tôi rồi g.i.e.c, giống như g.i.e.c lợn cuối năm không?

Khi tôi tưởng mình đang ở thiên đường, hắn sẽ không do dự mà đánh tôi xuống địa ngục!

Má ơi, nghĩ kỹ mới thấy đáng sợ!

Có lẽ do tôi quá quyến rũ, cách làm này khiến tử cung tôi lạnh ngắt.

Tên Simon này vẫn lải nhải không ngừng, kể lể về sự đáng thương của mình.

Tôi không có tâm trạng nghe nữa, trực tiếp ngắt lời:

"Có chuyện gì tôi có thể giúp anh không?"

Anh ta ngượng ngùng cười, lấy ra một hộp bánh quy từ trong túi xách.

"Nghe nói Mặc tiên sinh thích loại bánh quy sô cô la này, cô có thể cho hắn nếm thử vài miếng không?"

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.

Anh ta khẽ ho một tiếng, từ từ giải thích.

"Vì bị chèn ép, họ không cho tôi làm đồ ăn cho Mặc tiên sinh nhưng tôi không muốn bị áp bức mãi, nếu có thể được Mặc tiên sinh thưởng thức, tôi cũng không cần phải chịu đựng họ nữa."

Anh ta nhìn tôi đắm đuối, mang theo sự cám dỗ mập mờ.

"Nam Diên, cô sẽ giúp tôi chứ?"

Ánh mắt tôi nhìn anh ta lập tức thay đổi.

Tên Simon này, nhất định là do Mặc Nghiên Chiêu cố ý sắp đặt!

Đợi tôi đưa bánh quy lên, thuận lý thành chương tra ra bên trong có độc, sau đó bắt tại trận!

Tôi tin chắc mình đã tìm ra sự thật.

6

Đặt bánh quy trước mặt Mặc Nghiên Chiêu, hắn nhướng mày, nhìn tôi đầy hứng thú.

"Là cô làm?"

Tôi cười lạnh trong lòng rồi bịch một tiếng quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân hắn.

"Mặc tiên sinh, có một đầu bếp tên Simon suốt ngày quấy rối tôi, bây giờ còn bắt tôi dỗ dành ngài ăn bánh quy hắn làm. Hu hu hu..."

"Tôi nghi ngờ hắn bỏ thuốc độc muốn đổ oan cho tôi, ngài phải làm chủ cho tôi! Hu hu hu..."

Hắn đã quen rồi, day day mi tâm, trầm giọng nói:

"Cô đứng dậy trước đã."

"Ngài không làm chủ cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy!"

[Gây sự với ai không gây, lại gây sự với tôi, tôi không có sức chống trả, anh gây sự với tôi thì có ý nghĩa gì?]

[G.i.e.c tôi chỉ trong một nốt nhạc, có cần phải diễn vở Chân Hoàn Truyện ở đây không? Khinh bỉ anh!]

Mặc Nghiên Chiêu hơi nhíu mày rồi khẽ ho một tiếng.

"Biết rồi, tôi sẽ cho người đi điều tra, sẽ không oan uổng cho cô."

Tôi rưng rưng nước mắt: "Thật sao?"

[Còn giả vờ nữa cơ à, tưởng bà đây không biết anh đang thử dò xét tôi à?]

Hắn dời ánh mắt đi: "Ừm."

Simon bị A Vinh bắt đi.

Anh ta không thể tin được nhìn tôi với sắc mặt dữ tợn.

"Con đàn bà đ.ê t.i.ệ.n, cô đã sớm nghi ngờ tôi rồi, đúng không?"

Tôi uất ức nhìn Mặc Nghiên Chiêu: "Hắn mắng tôi."

Mặc Nghiên Chiêu nhếch mép ra hiệu cho A Vinh.

A Vinh hung hăng đạp vào đầu gối anh ta, anh ta đau đớn quỳ xuống đất.

Sau đó bị đá thêm mấy cái rồi kéo đi.

Lúc này tôi mới biết, trong lâu đài cổ này còn có phòng xử án lớn như vậy.

Tối tăm ẩm ướt, còn tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Mặc Nghiên Chiêu nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ý cười.

"Cô đã giúp tôi vạch trần một tên gián điệp, làm rất tốt."

Tôi gượng cười lịch sự.

A Vinh hừ một tiếng, có vẻ rất không phục.

Tôi lập tức trốn sau lưng Mặc Nghiên Chiêu, sợ hãi rụt rè.

"Anh A Vinh đáng sợ quá, tôi sợ lắm, cầu xin anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ gặp ác mộng mất. Hu hu hu..."

A Vinh tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

[Hừ cái gì, tên đầu đất này rất muốn tôi c.h.e.c, không chừng ý tưởng này là do hắn nghĩ ra, tối nay tôi sẽ mặc đồ đỏ, treo cổ…]

Gã vừa định bước tới đối chất với tôi, liền bị Mặc Nghiên Chiêu ngăn lại.

"A Vinh, sau này cậu đừng xuất hiện trước mặt Thẩm Nam Diên nữa, cô ấy nhát gan."

A Vinh không thể tin nổi: "Lão đại, rõ ràng là cô ta..."

"Sao, có vấn đề gì?"

"Không... không có..."

A Vinh ấm ức rời đi.

Khóe môi Mặc Nghiên Chiêu cong lên ôn hòa, trong mắt thì tràn ngập ý cười, cảm giác hôm nay hắn rất vui vẻ.

"Hôm nay cô đã giúp tôi tìm ra một tên gián điệp, muốn thưởng gì nào?"

Tôi có chút nghi hoặc, lẽ nào không phải hắn tự biên tự diễn?

"Thật sao? Vậy tôi muốn viên đá quý màu xanh lam trong phòng ngài, rất đẹp, tôi rất thích!"

Tôi nhìn hắn với đôi mắt sáng rực.

Mặc Nghiên Chiêu thu lại ý cười, im lặng nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm.

[Tôi thật sự rất thích viên đá quý màu xanh lam đó, nếu anh cho tôi nó, dù có bảo tôi lái xe sang ở biệt thự, tôi cũng đồng ý!]

Hắn bật cười, xoay xe lăn, quay lưng về phía tôi.

"Cô tự đi lấy đi."

Tôi ngây người rất lâu, tim đập thình thịch, tiếng tim rõ ràng vang vọng bên tai.

[Trời ơi, tôi yêu rồi.]

Thật ra tôi là người yêu tiền, chỉ rung động với những thứ đắt giá.

[Đá quý ơi, em đến đây!]

Trong ánh mắt, xe lăn của Mặc Nghiên Chiêu dường như khựng lại một chút, sau đó lăn nhanh hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play