Hạ Cẩn Li khẽ nhướng mày: “Ái phi miễn lễ.”
Vân Li đứng dậy, dịu dàng nhìn hắn: “Bệ hạ, đã mười mấy ngày thiếp chưa gặp ngài rồi.”
Hạ Cẩn Li khẽ cười, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng: “Trong hậu cung, có rất nhiều người còn lâu hơn thế chưa gặp trẫm. Ái phi đây là đang trách trẫm sao?”
Giọng hắn nghe có vẻ ôn hòa, nhưng Vân Li biết rõ, người đàn ông này tuyệt đối không phải là kẻ hiền lành nhân hậu.
Vì vậy, nàng chu môi, nhẹ nhàng đáp: “Bệ hạ thật là vô tâm, thiếp chỉ đang bày tỏ sự nhớ mong ngài thôi, vậy mà ngài lại nghĩ thành oán giận. Nếu thiếp thực sự trách móc, chẳng phải là sai rồi sao?”
Hạ Cẩn Li cười khẽ: “Niệm tình ngươi còn nhỏ, trẫm không trách.”
“Bệ hạ đúng là tốt nhất.” Vân Li lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Nàng vốn đã đẹp, lại sở hữu một đôi mắt dài ẩn chứa nét mị hoặc trời sinh. Khi cười lên, càng thêm quyến rũ vô cùng.
Hạ Cẩn Li nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn: “Mười mấy ngày không gặp trẫm, ngươi đã làm gì?”
“Thiếp rất ngoan, chẳng đi đâu cả. Ngoại trừ mỗi ngày đến thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, đều ở trong cung của mình.”
“Thật sao? Vậy ngươi không đến chỗ Quý Phi trò chuyện à?”
“Thiếp không muốn đi.” Vân Li hơi nhíu mày.
“Oh?” Hạ Cẩn Li khẽ cười, kéo nàng ngồi lên đùi mình.
“Quý Phi là đường tỷ ruột của ngươi, sao vậy? Giận dỗi với nàng à?”
Trong lòng Vân Li cười lạnh, cẩu nam nhân này đang thử mình sao?
“Không phải.”
“Thiếp chỉ là không kiên nhẫn nổi nàng…” Nói đến đây, nàng chợt dừng lại, rồi như chợt nhận ra điều gì, vội bổ sung: “Nhưng thiếp chưa hề nói tỷ tỷ không tốt…”
Một bộ dáng như lỡ lời, lại ra vẻ không muốn nói xấu tỷ tỷ, trông cứ như một đứa trẻ vô ý buột miệng rồi vội tìm cách chữa cháy.
Hạ Cẩn Li nhéo nhẹ chóp mũi nàng, thầm nghĩ nữ nhân này thực biết cách làm bộ làm tịch.
“Ngươi cứ nói đi, không kiên nhẫn điều gì? Trẫm không so đo.”
Vân Li mím môi, chậm rãi nói: “Cũng không có gì to tát, chỉ là nàng rất thích lải nhải. Cung quy vốn đã có nhiều điều phải học, thiếp cũng nghiêm túc học và ghi nhớ. Nhưng tỷ tỷ lúc nào cũng muốn can thiệp vào.”
Nàng thở dài một tiếng, như thể vô cùng bất đắc dĩ.
Hạ Cẩn Li khẽ cười: “Quý Phi đoan trang hiền thục, lễ nghi chu toàn.”
Vân Li ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại cười nhạo.
Thích Thanh Loan à, Thích Thanh Loan… Rốt cuộc là nên thấy thương hại ngươi hay buồn cười ngươi đây?
Ngươi đường đường là Quý Phi, lại cứ phải bày ra cái vẻ đoan trang hiền thục. Ngươi giành hết chuyện của Hoàng Hậu làm, vậy Hoàng Hậu còn có việc gì để làm nữa đây?
Hạ Cẩn Li cúi đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên: “Ái phi có muốn học theo Quý Phi không? Tỷ muội trong nhà, cũng nên có chút tương đồng chứ?”
Vân Li ngẩng mặt lên, ánh mắt chớp chớp, bĩu môi: “Bệ hạ thật là hư, thiếp mới không cần trở thành một kẻ cứng nhắc như thế đâu… Quá mệt mỏi.”
Nói rồi, nàng không chút khách sáo mà nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy: “Bệ hạ xấu lắm, hư chết đi được!”
Hạ Cẩn Li nhướng mày, không tiếp tục tranh luận với nàng nữa.
Khi nàng đến đây, trời cũng đã gần tối, giờ ngồi nói chuyện thêm một lát, cũng vừa vặn đến giờ dùng bữa.
Hạ Cẩn Li lên tiếng, nàng liền cùng hắn dùng cơm.
Theo lý mà nói, với cấp bậc của nàng, đáng lẽ chỉ có thể đứng hầu hạ, không đủ tư cách ngồi cùng Hoàng Đế dùng bữa. Nhưng Hoàng Đế cũng không phải kẻ quá mức câu nệ, những phi tần được hắn triệu đến Chính Dương Cung, phần lớn đều có thể cùng ăn.
Dù vậy, việc được ngồi cùng Hoàng Đế dùng bữa, vẫn là một ân sủng.
Vân Li không phải lần đầu cùng hắn ăn cơm, nên cũng không quá dè dặt. Gặp món ngon, nàng liền thoải mái ăn nhiều hơn mấy miếng.
Hành động này rơi vào mắt Hạ Cẩn Li, lại khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Hắn là Hoàng Đế, đương nhiên gặp không ít kẻ dè dặt, nơm nớp lo sợ khi ở bên mình. Hoặc có người lại quá mức câu nệ, cứ như đang ngồi tấu triều chứ không phải dùng bữa.
Thích thị như vậy, trái lại dễ chịu hơn nhiều.
Dùng bữa xong, Hạ Cẩn Li cũng không thể nghỉ ngơi ngay. Trước mặt hắn vẫn còn một đống tấu chương cần xử lý.
Vì vậy, hắn đứng dậy, đi về phía Đông điện – Ngự Thư Phòng.
Vân Li chờ phân phó, không ngờ Hoàng Đế liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Theo hầu.”
Nàng vâng dạ, liền đi theo.
Tới Ngự Thư Phòng, nàng chỉ đơn giản dâng một chén trà, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh chờ. May mà Hoàng Đế không bắt nàng đứng hầu.
Hắn cũng không cần nàng giúp việc, thế nên nàng thoải mái tùy tay lấy một quyển sách đọc.
Mười sáu năm sống ở nơi này, nàng sớm đã quen với cách viết và sắp xếp văn tự ở cổ đại.
Vừa vặn quyển sách trong tay là một cuốn du ký, tuy chỉ là một cuốn thoại bản đơn giản, nhưng cũng khá thú vị.
Tác giả cuốn sách này, tám phần là chưa từng thực sự đặt chân đến những danh sơn đại xuyên kia, mà chỉ đơn giản là chắp vá từ những du ký khác, rồi tưởng tượng thêm vào.
Cảnh vật được miêu tả cứ như tiên cảnh trong mấy cuốn truyện huyền huyễn, hoàn toàn thiếu đi sự chân thực.
Vân Li suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Cũng may nàng vẫn nhớ đây là Ngự Thư Phòng.
Nhưng dù nàng che giấu rất nhanh, Hạ Cẩn Li vẫn bắt được khoảnh khắc ấy. Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi không nói gì, chỉ hơi hất cằm ra hiệu cho đại thái giám Mạnh Thường đứng bên cạnh. Mạnh Thường lập tức hiểu ý, nhẹ gật đầu.