Vân Li tỉnh giấc, bên ngoài cơn mưa nhỏ đã ngừng từ lâu.

Cung nữ Chỉ Phù bước tới: “Bảo Lâm tỉnh rồi, có muốn dùng trà không?”

Vân Li lắc đầu, đứng dậy.

Chỉ Phù vội vàng đỡ nàng: “Bây giờ mới qua giờ Thân một chút, bên ngoài vẫn còn nóng lắm.”

Vân Li khẽ đáp, đi thẳng đến tịnh phòng rửa mặt: “Gọi Chu Đỉnh vào.”

“Vâng.” Chỉ Phù đáp rồi rời đi, gọi Chu Đỉnh, người vẫn đang chờ ngoài hành lang.

Chu Đỉnh là thái giám được phân đến hầu hạ Vân Li trong cung, chỉ chừng hai mươi tuổi, lanh lợi và khéo léo.

“Bảo Lâm an.”

“Việc ta bảo ngươi làm đã xong chưa?” Vân Li hỏi.

“Hồi Bảo Lâm, mọi thứ đã lấy về rồi, người xem muốn làm ngay bây giờ chứ?” Chu Đỉnh cúi đầu hỏi.

“Làm luôn đi, trước khi trời tối phải chuẩn bị cho xong.” Vân Li nói xong liền đứng dậy, bước ra sân.

Hiện tại nàng đang ở một gian phòng trong Nhạc An Cung, không thể so với việc có cung riêng, nhưng được cái nơi này đang trống chủ, hiện tại chỉ có một mình nàng ở.

Tính ra, nàng cũng đã vào cung hơn hai tháng.

Gian phòng cũ kỹ này cũng nên thay đổi đôi chút, vì vậy sáng nay nàng đã tự bỏ tiền, sai Chu Đỉnh đến Nội Sự Phòng lấy rèm lụa và giấy dán cửa sổ mới.

Những thứ này đương nhiên có loại tốt loại xấu, mà nàng đã bỏ tiền thì nhất định phải lấy loại tốt nhất.

Chu Đỉnh dẫn theo mấy thái giám khác bắt đầu sửa sang lại.

Nàng vào cung theo đợt tuyển tú cùng một nhóm người. Đây là lần tuyển chọn đầu tiên sau khi Hoàng Đế đăng cơ để làm tròn hiếu đạo, số lượng cung nữ được chọn vào tự nhiên cũng đông, nhưng sau khi sàng lọc, chỉ còn lại mười hai người.

Ngoài ra, còn có bảy tám vị từng ở Thái Tử phủ trước kia cũng vào cung.

Sau cuộc tuyển chọn, mỗi người đều được phong một cấp bậc, thấp nhất là Cửu phẩm, không thì cũng chỉ là chưa có phẩm vị.

Vân Li may mắn được phong Cửu phẩm, danh xưng Ngự Nữ. Sau một lần thị tẩm, liền được thăng lên Bảo Lâm.

Nhưng nếu muốn tiếp tục thăng vị, thì e rằng không dễ dàng gì.

Nàng đang ngồi dưới hành lang thì thấy có người bước vào từ cửa lớn. Người này mặc quan phục thái giám, nhưng rõ ràng khác biệt với Chu Đỉnh.

Dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng khí chất lại có phần cao ngạo.

“Nô tài tham kiến Bảo Lâm.”

“Trương công công có chuyện gì sao?” Vân Li hỏi.

Trương Mậu Lâm cúi đầu, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Bẩm Bảo Lâm, Quý Phi nương nương cho mời ngài đến nói chuyện.”

Vân Li thản nhiên đáp: “Ngươi về nói với tỷ tỷ ta, trước khi vào cung, đại bá phụ có căn dặn, ta không thể tùy tiện đi. Khi nào thích hợp, ta tự khắc sẽ đến.”

Trương Mậu Lâm không rõ câu nói kia có ẩn ý gì, nhưng cũng không dám phản bác. Do dự một chút, hắn đáp: “Vâng, nô tài sẽ về bẩm lại với Quý Phi nương nương.” Nói xong, liền lui ra ngoài.

Vân Li khẽ cụp mắt, che đi tia giễu cợt trong đáy mắt.

Nàng không để tâm đến chuyện này nữa.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, giấy dán cửa sổ vẫn chưa dán xong một nửa, thì lại có người đến.

Lần này là người từ Chính Dương Cung – Lý Mục, một trong những thái giám thân cận của Hoàng Đế.

“Nô tài tham kiến Bảo Lâm.”

Vân Li khẽ cười: “Công công gần đây chắc có chuyện vui rồi.”

Lý Mục cũng cười: “Bệ hạ có chuyện muốn truyền Bảo Lâm vào cung. Người có muốn thay y phục trang điểm không? Nô tài xin chờ.”

Vân Li khẽ cười, đứng dậy, vui vẻ nói: “Vậy làm phiền công công rồi. Mau, pha trà đãi Lý công công đi.”

Nói xong, nàng liền quay người vào trong thay y phục, chuẩn bị trang điểm chỉnh tề.

Tháng năm trung tuần, thời tiết không quá oi bức. Hôm nay, nàng thay một bộ váy lụa hồng nhạt, điểm xuyết ánh châu óng ánh, búi tóc đơn giản nhưng tinh tế, chỉ cài thêm một cây trâm vàng đính hoa ngọc trai thanh nhã.

Nàng vốn đã xinh đẹp rạng ngời, lại đang ở tuổi mười sáu thanh xuân rực rỡ, không cần tô điểm cầu kỳ cũng đã kiều diễm động lòng người. Chỉ nhẹ nhàng điểm một đóa hoa nửa vẽ trên trán, đôi tai đeo hoa tai trân châu, theo từng cử động khẽ lay động, càng thêm phần duyên dáng.

Lý Mục đứng bên cạnh thoáng nhìn, thầm nghĩ cũng khó trách bệ hạ cứ để Thích gia liên tục đưa nữ nhi vào cung, còn đặc biệt ưu ái vị Thích Bảo Lâm này. Mỹ nhân trong cung không thiếu, nhưng dung mạo như nàng quả thực hiếm có.

Nghĩ đến Quý Phi nương nương – đường tỷ của nàng, tuy cũng mỹ lệ nhưng lại không có vẻ đẹp câu hồn đoạt phách này. Cũng chẳng lạ khi nàng ta ngồi ở vị trí cao, nhưng lại không thể giữ được thánh sủng…

Trong lúc Lý Mục miên man suy nghĩ, đoàn người đã ra khỏi Nhạc An Cung. Ngoài cửa, một cỗ kiệu đã chờ sẵn.

Vân Li lên kiệu, chẳng mấy chốc đã đến Chính Dương Cung.

Kiệu chỉ được dừng ở bên ngoài, nàng xuống kiệu, rẽ vài ngã rồi đi vào hậu điện.

Đương kim Hoàng Đế Đại Tấn năm nay hai mươi tư tuổi, đã đăng cơ được bốn năm.

Hắn là con trai trưởng của tiên đế, nhưng không phải do Hoàng Hậu chính thất sinh ra, mà là con của Kế Hậu.

Năm đó, cũng nhờ một trận huyết chiến mà giữ được vị trí Thái Tử, cuối cùng bước lên ngai vàng.

Bỏ qua mọi chuyện khác, vị Hoàng Đế này thực sự sở hữu một dung mạo tuyệt thế. Vân Li tự biết chốn hậu cung này chưa từng có cái gọi là chân tình, nàng cũng không ngu ngốc mơ tưởng đến thứ đó.

Nhưng một nam nhân có gương mặt hoàn mỹ như vậy, ngắm nhìn cũng là một loại hưởng thụ.

Bằng không, giả vờ si mê một kẻ không có nhan sắc, chẳng phải vô cùng gượng ép hay sao?

“Thiếp thân tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn an.” Giọng nàng ngọt ngào cất lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play