101
Người ngoài có nhiều suy đoán về Hợp Hoan Tông, ai cũng cho rằng đạo tu lấy chuyện phong nguyệt thân mật nhập đạo hiển nhiên là hết sức phóng túng lả lơi, gió thoảng qua hành lang vương vấn hương thơm lả lướt, rèm châu buông khẽ thấp thoáng dáng ngọc uyển chuyển. Nhưng nói thật, chỗ chúng ta lại rất giản dị.
Cha ta sợ kiếm tôn nhận ra nên phất tay buông thêm mấy lớp rèm đỏ thẫm, sau tầng tầng lớp lớp rèm che chỉ còn lại bóng dáng lờ mờ.
- Ta hoàn mỹ như vậy, ngươi còn không vừa lòng?
Cứu với, cha ta học mấy câu sến súa này ở đâu vậy, quan trọng là cha ta còn diễn sâu, tự cảm thấy xuất sắc nữa chứ.
- Đa tạ tiền bối yêu mến, nhưng… ta đã có người trong lòng rồi.
- Hửm? Đây là trò làm điệu làm bộ của ngươi đó à?
Một tay cha ta kiềm chặt cằm ta, nhìn từ phía sau trông như ta đang bị trêu ghẹo, nhưng thật ra là cha ta đang véo mặt ta cho hả giận: - Không ai có thể từ chối ta. Ngươi cũng không ngoại lệ
Sư tổ không nhìn được nữa, ho nhẹ hai tiếng để nhắc nhở.
- Kiến Hoan, ta đến mượn người.
102
- Không mượn.
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, một là cha ta, một là... kiếm tôn?
Chắc chắn lúc này sư tổ đang rất sốt ruột, kiếm tôn đang chơi trò gì vậy. Nói muốn gặp ta là hắn, bây giờ phủ nhận cũng là hắn.
- Không mượn ai cả, A Ngọc, ta chỉ muốn gặp ngươi.
Kiếm Tôn vén rèm sa, từng bước tiến lại gần.
103
- A Ngọc?
Hợp Hoan Tông không có người nào tên A Ngọc.
Cha ta buông ta ra, đứng dậy từ ghế mỹ nhân: - Nếu kiếm tôn không tin ta, có thể đi hỏi thử các đệ tử trong tông.
Cha ta đẩy ta một phen, ta hiểu rồi, tiếp theo là sân khấu của cha ta, suất diễn của ta đã hết.
- Vậy Nhan Kiến Hoan thì sao?
Câu tiếp theo của kiếm tôn khiến ta đứng sững lại.
Hỏng rồi, ta quên mất chuyện kiếm tôn đã biết cha ta tên Nhan Kiến Hoan, vì vậy vừa rồi hắn mới chủ động muốn đích thân đến đây một chuyến.
Suy cho cùng là do ta sơ suất, ta quay đầu lại định xem tình hình cha ta hiện giờ thế nào, nhưng eo bỗng bị siết chặt, cơ thể mất cân bằng, ngã vào lòng một người.
- Kiều Kiều, ta dẫn ngươi đi.
Là Văn Nhân Dập.
104
Nói ra cũng buồn cười, Văn Nhân Dập đã lần lượt “cứu” ta một lần khỏi tay cha và phụ thân ta.
Nếu phải nói có gì khác biệt, có lẽ lần này bỏ chạy hắn không túm ta nữa, mà là ôm ta, nâng cấp trải nghiệm bỏ chạy của ta.
Nhưng sau khi hoàn hồn lại, ta chợt nhận ra, bây giờ là lúc mấu chốt cha ta bị bại lộ, sao ta có thể đi cho được? Nhà ta sau này có trở thành gia đình đơn thân hay không, tất cả phụ thuộc vào ngày hôm nay.
- A Dập, bây giờ chưa thể đi, chúng ta quay lại Hợp Hoan Tông đi.
- Ta cần lý do.
105
Từ góc độ của người đứng ngoài cuộc, ta đại khái đã hiểu vấn đề giữa kiếm tôn và cha ta nằm ở đâu. Cuộc gặp gỡ giữa bọn họ cũng không hề tốt đẹp, cha ta vốn là đệ tử Hợp Hoan Tông nên chưa đủ thẳng thắn trong nhiều chuyện, kiếm tôn không thể tìm thấy cảm giác an toàn từ cha ta nên chỉ đành tự tạo ra cảm giác an toàn —— dốc sức tu luyện để trói chặt cha ta bên cạnh mình, tình yêu của kiếm tu luôn kiềm chế và xa cách, còn Nhan Kiến Hoan không nhận được hồi đáp rõ ràng thì lại càng không dám được ăn cả ngã về không mà thẳng thắn bày tỏ.
Ta và Văn Nhân Dập có thể bình tĩnh mà trao đổi là vì tình yêu của hắn nồng nhiệt, chưa bao giờ ngại ngần thể hiện bằng lời, ta tin rằng hắn yêu ta, vậy nên ta có thể tìm đúng cách mà dỗ dành hắn.
Nếu không vì thân phận của ta vướng vào ân oán đời trước, lẽ ra ta nên nói với hắn ta không phải tên Nhan Như Ngọc, cũng không phải tên Hoàng Kim Ốc, càng không phải đệ tử Cực Lạc Tông, dù nghe có vẻ hơi ảo ma, nhưng ta đến từ Hợp Hoan Tông.
106
- Văn Nhân Dập, chúng ta nói chuyện đi.
- Không nói.
Cứu mạng, lại giận dỗi gì nữa đây: - Ngươi là tiểu công chúa à?
Ta cuộn mình trong lòng Văn Nhân Dập, hai tay rảnh rỗi bèn véo mặt hắn.
Văn Nhân Dập một tay ôm ta, một tay túm lấy đôi tay nghịch ngợm của ta: - Đừng nghịch.
- Chẳng phải ngươi đang giận à?
Bàn tay Văn Nhân Dập to rộng, hắn kìm chặt hai cổ tay ta, ta rút cổ tay ra khỏi tay hắn: - Vậy đổi cách khác đi.
- Cho ngươi một cơ hội hỏi ta ba câu, ta sẽ trả lời thật, nhưng mà chỉ được hỏi về ta. Trả lời xong chúng ta về Hợp Hoan Tông.
Không biết Văn Nhân Dập đang suy nghĩ chuyện gì, ta kéo tay áo hắn, thái độ dịu hẳn đi: - Đi mà.
Nam nhân làm nũng là có lợi nhất, người xưa chưa từng lừa ta.
107
- Ngươi… tên gì?
Câu đầu tiên nằm trong dự kiến.
- Nhan Kiểu.
Ta bổ sung: - Nhan trong “Nhan Như Ngọc”, Kiểu trong “Kiểu kiểu không trung cô nguyệt luân*”, ngươi gọi ta là Kiều Kiều cũng không hẳn là sai.
(*Trích từ bài “Xuân giang hoa nguyệt dạ” - Đêm trăng hoa trên sông xuân của Trương Nhược Hư)
- Ngươi có quen đệ tử dẫn đường của Hợp Hoan Tông?
- Phải.
Ta lách luật, chỉ trả lời phải hoặc không, mà không trả lời là có quan hệ gì.
- Câu hỏi thứ ba.
Thật ra ta đã đoán được hắn sẽ hỏi câu thứ ba là gì, chẳng ngoài “Ngươi có yêu ta không”, “Ngươi có động lòng với ta không”.
- Chưa nghĩ ra câu thứ ba, để dành vậy.
Khi nói chuyện, Văn Nhân Dập đã đổi hướng chuẩn bị về Hợp Hoan Tông.
???
Ta đã nghĩ xong kịch bản tiếp theo rồi mà, Văn Nhân Dập hỏi ta có yêu hắn không, ta sẽ xúc động bày tỏ 800 chữ, sau đó hắn cảm động không thôi, sau khi chúng ta hóa giải hiểu lầm rồi sẽ cùng nhau tác hợp cho hai lão cha, đợi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi thì cùng nhau trò chuyện ăn bữa cơm, cả nhà vui vẻ hòa thuận, năm sau tham gia bình chọn gia đình năm tốt ở giới tu tiên, sau đó cha ta cố gắng sinh cho ta thêm một đệ đệ muội muội, ta và Văn Nhân Dập có thể tua nhanh đến giai đoạn chăm con rồi.
Nhưng Văn Nhân Dập lại có gì đó là lạ.
108
- Sao ngươi lại không hỏi? Ngươi không hỏi ta có yêu ngươi không?
- Không cần thiết.
- Tại sao lại không cần thiết? Ngươi hỏi ngay cho ta.
Đáng lẽ Văn Nhân Dập phải hỏi ta mới đúng, vậy mà bây giờ lại giống như ta đang bám riết lấy Văn Nhân Dập không buông.
Cái sự theo đuổi nghi thức đáng chết này của ta.
Chủ yếu là ta thấy tiếc cho bài văn tỏ tình 800 chữ mà ta đã vắt óc suy nghĩ lúc bị giam trong tông miếu.
109
Từ nhỏ, người xung quanh ta toàn là đạo tu phong nguyệt đạo, ai cũng nói đạo tu phong nguyệt đạo tưởng đa tình nhưng hóa ra lại vô tình, nhưng thật ra không phải vậy, hồng trần vạn trượng, đạo tu phong nguyệt đạo là những người vào đời sâu nhất và cũng là những người thấu triệt thế gian nhất.
Lúc còn nhỏ, ta luôn nghĩ sư tổ bế quan là để đột phá Đại Thừa, mãi đến khi lớn hơn mới hiểu, có lẽ sư tổ đã đoán trước được đại nạn của Tam Thập sư thúc sắp đến, nên mới tự nhốt mình lại, không muốn tận mắt chứng kiến đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn rời khỏi nhân thế.
Tam Thập sư thúc không có tư chất tu luyện, vì vậy vẫn luôn lo liệu mọi việc hậu cần trong tông môn, khi xuống núi mua đồ, nàng gặp được tình yêu đích thực, sau đó lập gia đình của riêng mình.
Phu quân của nàng giống nàng, cũng không có thiên phú tu hành, hai người mở một quán ăn nhỏ trong khu chợ dưới chân núi, tuy không giàu sang như tu sĩ, nhưng cơm canh đạm bạc cũng đủ để no ấm qua ngày.
Bọn họ yêu nhau, thành thân, cùng chung sống, có con cái của riêng mình, giống như bao cặp phu thê hạnh phúc khác trong nhân gian.
Nhưng tai họa ập đến đã đột ngột chấm dứt những điều ấy, phu quân của Tam Thập sư thúc mất tích khi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, Tam Thập sư thúc gửi đứa con nhỏ của mình nhờ tông môn chăm sóc tạm thời, rồi một mình lên đường đi tìm phu quân, cuối cùng chỉ mang về một bộ thi thể.
Đến ngày con cái trưởng thành và thành thân, Tam Thập sư thúc trở về tông môn, để lại quán ăn đã buôn bán nhiều năm cho con cháu.
Lúc ta có ấn tượng thì Tam Thập sư thúc đã 60 tuổi, cháu chắt cũng xấp xỉ tuổi ta. Nàng là một người rất hiền hòa, thỉnh thoảng đi thăm con cháu của mình, nàng sẽ tiện thể mang đồ chơi hoặc quà vặt mà đứa cháu nhỏ nhà nàng thích cho ta.
Trong thoại bản thường thích viết tuẫn tình để chứng minh tình cảm sâu đậm, vừa bi tráng vừa thảm thiết. Tam Thập sư thúc lại sống, dùng năm tháng để chứng minh cho tình yêu sâu nặng.
Sư tổ biết, cái chết không hề đáng sợ với Tam Thập sư thúc, nhưng rõ ràng trong lòng vẫn không khỏi đau buồn, vì để Tam Thập sư thúc ra đi không lưu luyến vướng bận nên đã lấy danh nghĩa bế quan truyền lại vị trí tông chủ cho cha ta - người đã có thể gánh vác một phương, cho đến khi cha ta mở ra đại trận hộ tông mới khiến nàng giật mình xuất quan.
Ta hỏi Tam Thập sư thúc tình yêu là gì?
Nàng nói tình yêu là khi hiểu nhau và cùng ở bên nhau, nguyện bạc đầu không chia lìa, ngay cả khi mỗi người một nơi thì lòng nhớ nhung vẫn không bao giờ cạn, dù như thế nào cũng không hối hận, là những điều nhỏ nhặt, mài giũa ra mới thấy đó là hạnh phúc.
Lần đầu gặp chàng, thật may vì mình chỉ là một người phàm, có thể nắm tay đi đến lúc về già bạc đầu; khi chàng qua đời, thật may vì mình chỉ là một người phàm, trăm năm sau cũng sẽ về chung một nơi. Chỉ cần có hắn là đã tràn đầy niềm vui.
110
- Ở bên chàng, ta thật sự rất vui, nếu như quãng đời còn lại đều có chàng bên cạnh, cảm giác ấy… có lẽ cũng không tệ.