Phượng Tê Ngô dừng lại trước mặt nàng, đôi mắt đen như mực lặng lẽ nhìn nàng.
Như thể đang thẩm xét, cũng như đang nhìn một món đồ chơi nhỏ bé đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Đợi đến mức mặt trời cũng lặn rồi này." Không chờ hắn trả lời, Ôn Nhiễm Nhan lại lên tiếng.
Trong tầm mắt của Phượng Tê Ngô, lúc này Ôn Nhiễm Nhan một thân váy trắng vương máu, trông vừa nhếch nhác vừa bẩn thỉu. Đôi mắt hạnh xinh đẹp vì vừa khóc xong mà phủ đầy hơi nước, toát lên vẻ mong manh đáng thương.
Giống như một con vật bé nhỏ bị người ta vứt bỏ, có lẽ không sống nổi đến nửa ngày.
Phượng Tê Ngô nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của nàng, chậm rãi vang lên từng chữ :“Ngươi thực sự cứ ngồi đây chờ suốt sao?”
Ôn Nhiễm Nhan khẽ gật đầu, trong mắt còn vương chút ửng đỏ, càng làm nổi bật vẻ vô tội và mềm mại của nàng:“Phu quân đột nhiên đuổi theo hắc y nhân, thiếp sợ chàng quay lại không tìm thấy thiếp, nên vẫn luôn đứng nguyên tại chỗ đợi chàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT