⛅️Editor: Mây
_____
Binh phù?
Ôm dáng vẻ lười nhác, Ôn Nhiễm Nhan nghiêng người tựa hờ vào đầu giường, đôi mắt hạnh thờ ơ liếc nhìn người trước mặt.
Nếu nàng đoán không lầm, cô gái thanh tú đứng đó chính là nha hoàn hồi môn của nàng—Lục Yêu.
Nói dễ nghe thì là nha hoàn hồi môn, nhưng nói thẳng ra, chẳng qua chỉ là mật thám mà Ôn Tể tướng cố ý sắp đặt bên cạnh nàng. Không chỉ để giám sát, mà còn thuận tiện truyền tin tình báo.
Ôn Nhiễm Nhan lơ đãng nghĩ ngợi, đáy mắt chợt lóe lên tia sắc bén, tựa hồ có chút tà khí thoáng qua.
Kẻ như Lục Yêu chính là hòn đá cản đường trên con đường an nhàn dưỡng lão của nàng, phải chỉnh đốn thật tốt mới được.
Có điều, hiện tại nàng không có cổ trùng trong tay.
Thôi thì để tiểu nhãi ranh này nhảy nhót thêm mấy canh giờ nữa đi.
“Nhị tiểu thư, chuyện Tể tướng dặn dò, người đã nhớ kỹ chưa?” Lục Yêu vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhắc nhở.
Nghe vậy, sát ý trong mắt Ôn Nhiễm Nhan lập tức ẩn đi. Nàng ngước mắt lên, ánh mắt hạnh trong veo phủ một tầng sương mỏng, thoáng hiện vẻ ngây thơ cùng dịu dàng vô tội.
Nàng cắn nhẹ môi đỏ, vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà… Phượng Tê Ngô hình như rất đề phòng ta, ta phải làm thế nào mới lấy được binh phù của chàng đây?”
Lục Yêu nghi hoặc đánh giá Ôn Nhiễm Nhan.
Vừa rồi rõ ràng nàng ta cảm nhận được một luồng sát khí, nhưng trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích, Ôn Nhiễm Nhan trước mặt vẫn là dáng vẻ thanh nhã, mềm mại yếu ớt như trước, khiến tất cả sự bất thường tựa hồ chỉ là ảo giác.
Lục Yêu cười lạnh trong lòng.
Nàng ta đã nói mà, một thứ nữ yếu đuối như bù nhìn, làm gì có khí thế đó chứ?
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của Nhị tiểu thư thôi.” Lục Yêu từ trên cao nhìn nàng, giọng điệu lạnh nhạt: “Tể tướng đã phái người dạy Nhị tiểu thư nhiều thứ như vậy, đáng lẽ người phải biết vận dụng mới đúng.”
Ôn Nhiễm Nhan nghịch nghịch ngón tay, trong lòng cười nhạt.
Mấy thứ cẩu phụ thân của nàng phái người dạy, chẳng qua đều là cầm kỳ thi họa để lấy lòng nam nhân.
Đây là muốn nàng dùng mỹ nhân kế sao?
Nàng khẽ nắm một góc chăn, cúi đầu, vẻ mặt có chút thẹn thùng: “Nhưng… Phượng Tê Ngô dường như không hề có hứng thú với ta.”
Lục Yêu cười khẩy, lời nói đầy trào phúng: “Nam nhân ấy mà, cũng sẽ có lúc không kìm lòng được. Nhị tiểu thư lại có dung mạo như thế này, chỉ cần chịu khó một chút, ắt hẳn có thể khiến hắn ngày đêm mong nhớ.”
“Tể tướng nói, nếu lần này Nhị tiểu thư lấy được binh phù, sẽ để Lưu di nương được an táng vào tổ mộ nhà họ Ôn.”
Ôn Nhiễm Nhan chợt nhớ ra, Lưu di nương chính là thân mẫu của nguyên chủ.
Xuất thân là nha hoàn, Lưu di nương vì dung mạo xinh đẹp mà bị Ôn Tể tướng để mắt đến. Sau một hồi cưỡng đoạt, bà mang thai nguyên chủ, nhưng đến ngày sinh nở lại bởi vì khó sinh mà qua đời.
Sinh thời không danh không phận, chết rồi cũng chỉ bị bọc trong chiếu rách mà tùy tiện chôn vùi.
Vì thế, nguyên chủ có hai tâm nguyện: Một là để mẫu thân được chôn cất tử tế trong tổ mộ nhà họ Ôn, hai là được phụ thân thương yêu, ngày ngày ở bên cạnh.
Nhưng trông mong một kẻ cặn bã mềm lòng, suy cho cùng vẫn là quá viển vông.
Ôn Nhiễm Nhan cười lạnh trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ vui mừng không thể che giấu. Nàng chớp đôi mắt hạnh long lanh, hân hoan hỏi:“Thật sao? Mẫu thân ta cũng có thể nhập tổ mộ sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần người hoàn thành việc mà Tể tướng giao phó cho tốt là được.” Lục Yêu thản nhiên đáp.
Nghe vậy, đáy mắt Ôn Nhiễm Nhan thoáng hiện ý cười châm chọc, nhưng ngoài mặt lại vui mừng khôn xiết.
“Nhị tiểu thư rửa mặt trước đi, lát nữa Phượng Tê Ngô hạ triều về, người ra cửa nghênh đón hắn ta.” Lục Yêu vừa nói vừa đặt chậu đồng lên bàn, hoàn toàn không có ý định hầu hạ.
Trong lòng Ôn Nhiễm Nhan đã vẽ ra hàng ngàn cách tra tấn nàng ta, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn khẽ đáp:“... Được.”
Nàng cúi đầu, mặt nước lập tức phản chiếu dung nhan thanh tú thoát tục. Đôi mày thanh mảnh, mắt hạnh long lanh tựa như phủ sương, bên dưới mắt phải còn có một nốt ruồi lệ nhỏ nhắn.
Diện mạo của nguyên chủ, quả thật giống nàng y như đúc.
Chỉ là nguyên chủ thuần khiết như tiên, còn nàng… lại yêu mị như ma quỷ.
Ôn Nhiễm Nhan chậm rãi rửa sạch tay, sau đó tùy ý chọn một bộ váy trắng thêu hoa phù dung mặc vào.
So với màu trắng, nàng thích màu đỏ hơn.
Dù sao, màu đỏ mặc lên người, lúc giết người mới không nhìn ra vết tích máu tươi.
Nhưng mà, đại phản diện lại thích mấy tiểu yêu tinh thanh thuần.
“Nhị tiểu thư, nên ra ngoài rồi. Phượng Tê Ngô chắc cũng sắp về đến.” Lục Yêu đứng bên cạnh, lạnh lùng thúc giục.
Ôn Nhiễm Nhan lặng lẽ liếc nàng ta một cái, sau đó vén tay áo, chậm rãi bước ra cửa.
Làn váy trắng tung bay, khí chất thanh thoát, tựa như một đóa hoa tuyết duy nhất giữa đất trời, thuần khiết không chút tì vết.
Nàng dừng lại ở cổng, lười biếng đứng đợi.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa vang lên.
Ôn Nhiễm Nhan hờ hững liếc qua, chỉ một cái nhìn, liền không sao dời mắt đi được nữa.
Chỉ thấy Phượng Tê Ngô ngồi trên lưng ngựa, một thân hồng bào thêu hoa tung bay trong gió. Ánh sáng lấp loáng lướt qua đáy mắt phượng sắc bén lạnh lẽo của chàng ta, mà gương mặt kia lại đẹp đến mức tựa một bức họa tuyệt mỹ, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, đều rực rỡ đến kinh tâm động phách.
Dưới ánh nắng chói chang, Phượng Tê Ngô cầm cương thúc ngựa tiến đến, tà áo phấp phới, mái tóc đen dài khẽ lay động.
Thật sự là tiên y nộ mã.
Ôn Nhiễm Nhan khẽ nhếch cánh môi đỏ, đáy mắt hạnh lóe lên tia yêu mị tột cùng.
Đại phản diện này, vừa tàn nhẫn vừa tinh xảo như một bức tượng sống.
Mỹ nhân như thế, cứ đứng ngay trước mặt nàng thế này…
Thật khiến người ta muốn phạm tội.
Chẳng mấy chốc, Phượng Tê Ngô siết chặt dây cương, xoay người xuống ngựa.
“Nhị tiểu thư…” Lục Yêu đẩy nàng một cái, lại dùng ánh mắt ra hiệu.
Ôn Nhiễm Nhan thu lại tia quỷ dị trong mắt, bị đẩy lên phía trước như một con rối gỗ bị ép vào tình thế bất đắc dĩ.
Khi đến trước mặt Phượng Tê Ngô, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, hệt như một tiểu thê tử nhỏ nhắn đang đợi phu quân về trong khuê phòng.
“… Phu quân.”
Nàng khẽ hé cánh môi đỏ, giọng điệu thanh ngọt mềm mại, nhẹ nhàng cất lên hai chữ.
Phượng Tê Ngô: “…”
Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, đôi phượng mâu hẹp dài ánh lên tia sáng u ám, không rõ hỉ nộ.
Ôn Nhiễm Nhan chớp mắt đầy nghi hoặc.
Sao lại không đáp lời?
Chẳng lẽ, nàng giả vờ vẫn chưa đủ thanh thuần? Chưa đủ ngọt ngào sao?
“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Phượng Tê Ngô nheo mắt, đáy mắt thâm trầm lộ ra vài phần trêu chọc.
Ôn Nhiễm Nhan liếc nhìn chàng ta thật nhanh, gò má thoáng ửng đỏ, giọng càng thêm e thẹn mềm nhũn: “Phu quân…”
“Ai cho ngươi gọi ta như vậy?” Chàng ta đột nhiên nâng cằm nàng lên, ép nàng phải đối diện với hắn.
Ôn Nhiễm Nhan bị đau, ánh mắt lập tức ngập nước, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Bàn tay nhỏ vô thức níu lấy vạt áo Phượng Tê Ngô, thoáng chốc, nàng ngửi thấy trên người chàng ta có một mùi hương lạnh lẽo, tươi mát.
Rất dễ chịu.
“Chúng ta đã thành thân, ta nghĩ… ta có thể gọi như thế. Chẳng lẽ… không được sao?” Ôn Nhiễm Nhan nhìn thẳng vào mắt Phượng Tê Ngô, giọng nói càng thêm dịu dàng, như thể được phủ một lớp mật ong.
Phượng Tê Ngô thu mắt, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, đáy mắt sâu thẳm, sát khí ẩn hiện.
Nữ nhân này lại đang giở trò gì đây?
Rõ ràng tối qua ánh mắt còn yêu mị tựa như hồ ly tinh, vậy mà hôm nay lại thuần khiết mong manh như một đóa hoa nhỏ chỉ cần chạm nhẹ là tan vỡ.
Không hổ danh là nữ nhân mà Ôn Tể tướng cố tình đưa tới.
Thủ đoạn đúng là không thiếu.
“Ngươi nghĩ là có thể sao?” Phượng Tê Ngô nheo mắt hỏi ngược lại, ngón tay vô thức chạm lên nốt ruồi lệ dưới mắt nàng.
Bất kể như thế nào, nốt ruồi này quả thực quá yêu mị, giống như thể ở ngay trong tim hắn mà sinh trưởng vậy——