Để Giang Trì có thể biểu diễn một màn catwalk đồ bơi cho tôi xem nên tôi đã đặc biệt mua cho anh mười chiếc quần bơi mới và nhét vào trong vali.

Bởi vì sau khi một dự án hoàn thành thì công ty sẽ đi du lịch. 

Nhưng vì Giang Trì không muốn để mọi người nhìn thấy cơ thể mình, nên anh lại không chịu ra biển chơi. 

Và lý do lúc đó chính là anh quên mang đồ bơi. 

Anh còn bảo nếu mua đồ bơi ở đó sẽ bị dị ứng. 

Điều này càng khiến tôi thêm phần tò mò. 

Có thể vì tôi đã chuẩn bị hết sức chu đáo đến mức khi Giang Trì nhìn thấy anh còn đứng ngây ra một lúc. 

Anh đỏ mặt rồi nhìn chăm chú vào chiếc quần bơi màu hồng tôi cầm trên tay, mãi sau mới khẽ nói:

- Hóa ra đây mới là lý do em nhất quyết đòi đi biển à.

Tôi đắc ý nhướn mày. 

Đúng vậy, tôi vì muốn ngắm trai đẹp nên có cả trăm chiêu thức. 

Thế nhưng Giang Trì cương quyết không chịu mặc. 

Vậy là tôi nghiêm túc nói với anh:

- Thực ra mục đích của em là tập cho anh thành người mặt dày, như vậy anh mới có thể đấu lại với cái loại trà xanh như Giang Châu, anh hiểu không?

Tôi không biết anh có tin điều đó không, nhưng cuối cùng thì anh cũng mặc chiếc quần đó vào. 

Tôi còn chưa kịp thưởng thức món chính thì anh đã lấy khăn quấn quanh hông rồi. 

Tôi kéo mép khăn tắm, không cho anh nhúc nhích:

- Cả đời em tích đức làm việc tốt, đây là thứ mà em xứng đáng được nhìn mà. 

Hơn nữa, hiện tại tôi còn là vợ hợp pháp của anh. 

Sao lại phải phòng tôi như phòng kẻ gian vậy?

Chẳng lẽ tôi sẽ cướp sắc à?

Giang Trì cũng giữ chặt khăn nhất quyết không để tôi nhìn. 

Chúng tôi đang kéo qua kéo lại thì đột nhiên Giang Trì cứng người rồi nhíu mày hỏi tôi:

- Lần trước em giật khăn của tiểu Châu, chẳng lẽ là vì… 

Ánh mắt anh dừng lại ở một góc khăn tắm tôi đang cầm. 

Làm tôi giật mình đến mức lập tức thả tay ra. 

Sau đó chiếc khăn tắm liền nhẹ nhàng rơi xuống đất. 

Tôi vừa nhìn trộm vừa giải thích:

- Đó chắc chắn là hiểu lầm thôi! Hơn nữa cũng đâu phải một mình em giật đâu. 

Dù có phóng túng đến đâu, tôi cũng không thể nào giữa ban ngày ban mặt mà đi giật đồ của đồng nghiệp được. 

Ngày hôm đó vì Giang Trì nhất quyết không chịu thay đồ bơi ra biển, nên đám làm thuê chúng tôi cũng đâu dám ép anh. 

Sau đó có một đồng nghiệp nghĩ ra một trò, bảo một đồng nghiệp nam khác chính là Tiểu Châu, bảo cậu ấy mặc quần dài rồi quấn khăn. 

Rồi diễn một cảnh như kiểu không chịu thay đồ, sau đó chúng tôi sẽ giật khăn tắm của cậu ấy. 

Nói chung là chỉ diễn cho Giang Trì xem thôi. 

Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng vì Giang Trì không muốn cho chúng tôi thấy cơ thể mình nên anh đã đãi chúng tôi một bữa hải sản thịnh soạn. 

Sau cùng Giang Trì phát hiện tôi đang lén nhìn mình, anh khẽ ho một tiếng rồi bảo:

- Nếu em muốn nhìn thì cứ thoải mái đi. 

Lúc này tôi vui mừng khôn xiết, rồi thật thà hỏi:

- Vậy em có thể sờ không ?

Câu này vừa nói xong, Giang Trì suýt chút nữa vấp phải khăn tắm mà ngã ngửa. 

Tôi vội xoa xoa chóp mũi làm như không biết gì. 

Một lần nữa, tôi rất vui vì mình đã không sớm bộc lộ bản chất trước mặt Giang Trì. 

Nếu không thì mức lương sáu trăm vạn này chắc chắn sẽ không cánh mà bay. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play