Cùng lúc đó, Ôn Từ và mọi người đã đợi thêm một tiếng nữa, đèn phòng phẫu thuật đột nhiên tắt, tim cậu thót lên, chuyện gì vậy?
Cửa được kéo ra, bác sĩ nhìn họ muốn nói lại thôi, trên mặt lộ vẻ khó xử. Trì Thu đứng dậy khỏi ghế, ngơ ngác nhìn bác sĩ: "Anh ấy, anh ấy sao rồi?"
Kỳ Ngôn Thanh vội vã chạy đến bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy đã thấy cảnh tượng này, hai chân anh ấy mềm nhũn, cả người dựa vào Quý Nguyên, từ cổ họng bật ra tiếng kêu xé lòng: "Bùi Tự ơi, sao cậu, sao cậu còn trẻ thế đã ra đi!"
Dư Bùi Tự đang nằm trên giường bệnh vừa được đẩy ra, đã phải chịu một đòn công kích, nghe thấy tiếng kêu đó, mí mắt giật liên tục ba cái.
Mí mắt bác sĩ cũng giật giật, vội vàng trấn an: "Xin người nhà bệnh nhân đừng lo lắng, bệnh nhân chỉ đơn thuần bị mất trí nhớ thôi."
Tiếng khóc than của Kỳ Ngôn Thanh đột ngột dừng lại, để ý thấy những người khác đều nhìn anh ấy với ánh mắt kinh ngạc, Kỳ Ngôn Thanh mới thấy hơi xấu hổ: "Ha ha, mất trí nhớ à? Thật không, thật sự chỉ mất trí nhớ thôi sao bác sĩ."
Thế này, hay là bổ sung thêm vài bệnh khác đi, không thì bây giờ làm anh ấy thấy rất ngượng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play