Ôn Từ bắt gặp ánh mắt của mấy người, liền hơi chột dạ mà né tránh. Chuyện này rất bình thường thôi, bà mối nào chẳng hay nói như vậy.
Thấy ánh mắt lộ rõ vẻ chột dạ của Ôn Từ, Đoạn Trạch cũng nhận ra mình đã bị lừa.
Hạ Trì nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng cảm thấy mọi chuyện thật quá phi lý. Nhưng đã đến nước này rồi, chi bằng làm cho nó phi lý thêm chút nữa. Hạ Trì liền nói thẳng: “Còn về tuyên ngôn tình yêu của tôi ấy à, chính là: đập bát, ném đũa, thích tát cha chồng! Mỗi sáng vừa mở mắt ra là phải có người hầu hạ. Đoạn tiên sinh, yêu cầu này không quá đáng chứ?”
Đồng tử của Đoạn Trạch rung lên dữ dội khi nhìn Hạ Trì, trong đầu lập tức nghĩ tới người cha bảy mươi tuổi ở nhà. Ông cụ nhà anh làm sao chịu nổi mấy trò này cơ chứ? Đoạn Trạch run rẩy nói: “Thôi… thôi, coi như tôi chưa nói gì đi.”
Vừa dứt lời, Đoạn Trạch lập tức chạy thục mạng. Trên đường chạy còn làm đổ không ít ghế, nhưng anh ta chẳng dám dựng lại, thậm chí không dám ngoái đầu nhìn. Thật sự quá đáng sợ, quá đáng sợ rồi! Tốt nhất là về nhà ngoan ngoãn đợi cha mình giới thiệu đối tượng còn hơn.
Tiêu Tiêu Nhạc nhìn đống ghế ngổn ngang khắp nơi, quay đầu trừng mắt nhìn Ôn Từ. Ôn Từ miễn cưỡng cười, sau đó lôi ra mấy tờ tiền đỏ từ trong túi, không nỡ đặt lên bàn. Thấy vậy, Tiêu Tiêu Nhạc lập tức nguôi giận.
Nhìn Tiêu huynh vui vẻ rời đi, Ôn Từ với vẻ mặt như mất hết hy vọng quay sang nhìn Hạ Trì: “Cậu phải đền tiền cho tôi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play