Suốt cả quãng đường, Ôn Từ nói không ngừng nghỉ, Hạ Trì lại ngoan ngoãn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng ánh mắt luôn vô thức liếc nhìn Giang Diệc Sâm đang ngồi ở góc xe, nhắm mắt dưỡng thần.  
Khi đến bệnh viện, mọi người lập tức vào thang máy đi thẳng đến phòng cấp cứu. Vừa ra khỏi cửa thang máy, Ôn Từ nhìn thấy những người mặc đồ blouse trắng, hai chân liền mềm nhũn, suýt quỳ xuống nếu không có Văn Dật Chu nhanh tay đỡ lấy.  
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi! Cầu xin các người cứu lấy bạn tôi!” Ôn Từ khóc lóc thảm thiết, nước mắt rơi xuống như suối. Chỉ có trời mới biết, suốt quãng đường cậu lải nhải nhiều như vậy chẳng qua là để che giấu sự lo lắng hoảng loạn trong lòng. Trời ạ, lúc Hạ Trì bị đánh, hệ thống đã truyền hình trực tiếp cho cậu xem. Khi đó, hệ thống còn hốt hoảng hét lên rằng Kiều Kiều đã phun ra ba thước máu tươi! Khi ấy, trái tim cậu lạnh toát, nghĩ rằng liệu cậu ta còn có thể sống nổi không.  
Lúc này, tận mắt thấy phản ứng của Hạ Trì, Ôn Từ ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng càng thêm sợ hãi. Sao cậu ta vẫn còn có tinh thần vậy, chẳng lẽ đây là “hồi quang phản chiếu” mà người ta hay nói sao?  
Suốt cả đường đi cứ nói chuyện với Hạ Trì cũng là để ngăn cậu ta mất đi ý thức. Nghĩ đến đây, Ôn Từ lại giơ tay lau nước mắt.  
Những nhân viên y tế nghe thấy lời Ôn Từ nói thì đều hoảng hốt, có người vội vàng đến an ủi cậu, một số khác chạy đi gọi trưởng khoa đến.  
Hạ Trì vốn định nói rằng tình trạng của mình không nghiêm trọng đến vậy, trước đó ở bên Trình Cảnh Xuyên, cậu ta cũng chỉ đang giả vờ. Nhưng khi thấy Giang Diệc Sâm cũng nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng, cậu ta lập tức im lặng.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play