Quý Nguyên thay đổi ánh mắt, nghi ngờ nhìn Kỳ Ngôn Thanh: "Sao tự nhiên lại gọi em như vậy?"
Kỳ Ngôn Thanh gần như phát điên, anh thật sự không hiểu có gì sai với cách xưng hô này: "Cưng ơi, bình thường anh vẫn gọi em như vậy mà! Không phải bé cưng thì cũng là bé ngoan thôi! Anh làm gì có ai bên ngoài chứ? Tấm lòng anh đối với em có trời đất chứng giám, có nhật nguyệt soi tỏ! Người anh yêu nhất chính là em, oan uổng quá!"
"À... Hình như cũng đúng ha." Quý Nguyên gãi đầu, quay sang nhìn Ôn Từ. Thực ra Kỳ Ngôn Thanh đúng là hay gọi anh như vậy, chỉ là từ "bé cưng" được dùng nhiều hơn một chút.
Ôn Từ lắc đầu không đồng tình, nhanh chóng bắt được sơ hở trong lời của Kỳ Ngôn Thanh: "Cậu nghĩ xem, anh ta vừa nói người anh ta thích nhất là cậu, đúng không?"
Quý Nguyên gật đầu, không hiểu câu này có gì sai. Nghĩ tới đây, cậu ấy chợt thấy hơi ngượng ngùng, thực ra... thực ra cậu ấy cũng thích Ngôn Thanh nhất mà, hì hì.
"Đã có 'người thích nhất', vậy chắc chắn bên ngoài còn có 'người thích nhì'."
"Gọi 'bé cưng’ trôi chảy như vậy, ai biết được anh ta có gọi như thế với ai khác nữa không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT