Kỳ Bạch nằm trên mặt đất một lúc lâu mới được nhân viên đỡ dậy. Kính mắt của anh ta bị đá văng, khuôn mặt bầm tím một mảng lớn, toàn thân đau đớn như bị xe cán qua. Anh ta khó khăn mở mắt, cố gắng hít sâu để bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Dư Bùi Tự và Trì Thu sóng vai rời đi, cơn tức giận trong lòng anh ta càng dâng cao.
Một nhân viên vô tình chạm vào vết thương của Kỳ Bạch, khiến anh ta đau đến mức hét thảm lên một tiếng, rồi lập tức vung tay tát mạnh vào mặt người đó. “Mù à?!”
Mẹ kiếp, bị Dư Bùi Tự đánh thì thôi đi, bây giờ đến một thằng nhân viên quèn cũng có thể chà đạp anh ta  sao? Kỳ Bạch nghiến răng nhìn theo bóng hai người đã đi xa, trong lòng thề sẽ khiến cặp đôi "chó chết" kia phải trả giá.
Tiếng bạt tai vang dội thu hút sự chú ý của Ôn Từ. Cậu quay đầu lại, thấy những người khác đều sợ hãi lùi về sau, không ai dám đỡ Kỳ Bạch dậy. Chỉ có nhân viên bị đánh kia vẫn đứng sững tại chỗ, chậm rãi đưa tay ôm nửa bên mặt bị đánh, cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Lúc này, Kỳ Bạch ngay cả vẻ ngoài giả tạo thường ngày cũng không buồn duy trì. Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn những nhân viên xung quanh, tức giận nói: “Mấy đứa mù hết rồi à?! Không thấy tôi cần người đỡ sao? Dư Bùi Tự dạy các người kiểu đó à?!”
Gương mặt Ôn Từ sầm xuống, thấy xung quanh không ai dám lên tiếng, cậu chủ động bước tới, nhiệt tình nắm lấy cánh tay của Kỳ Bạch, dùng lực mạnh siết chặt. Kỳ Bạch lập tức rú lên như lợn bị chọc tiết: “Mày bị điên à?! Mau buông tao ra! Mày có biết tao là ai không?!”
Ôn Từ cười toe toét, bất ngờ ghé sát tai anh ta, nói chậm rãi: “Thế anh có biết cha tôi là ai không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play