Nhưng Diệp Trản thấy Diệp gia dốc hết gia sản chỉ để tìm mình, không phải loại tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, vì vậy lựa chọn tin tưởng người nhà.

Hòm da đặt xuống bàn, phát ra tiếng kim loại va chạm giòn tan, mở ra lại càng thêm châu quang bảo khí.

Mật Phượng Nương đột nhiên chụp cái sọt kim chỉ lên trên, Diệp Đại Phú đứng dậy nhảy ra cửa ngó nghiêng đánh giá, Diệp Ngân thì khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại ngoài cửa.

Ngay cả đứa nhỏ nhất là Diệp Li cũng biết nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Trản: 

"Suỵt…".

Ngọc Tỷ vội giải thích cho muội muội: 

"Hẻm Thán Tràng này loạn lắm, nhỡ bị người theo dõi trộm hết thì sao?".

Diệp Trản sau khi kinh ngạc thì vô cùng tán đồng.

Biện Kinh trị an tuy tốt, nhưng thời nào cũng có trộm cắp, nàng xuyên không tới vẫn luôn làm nha hoàn trong nhà giàu, nên đã quên mất sự hiểm ác bên ngoài.

Vì vậy nàng thu dọn đồ đạc cẩn thận, rồi kể cho người nhà nghe về nguồn gốc của những đồ vật này:

Diệp Trản hầu hạ Liên Hoa tỷ tỷ là người tốt, cố ý tìm cơ hội kể thân thế của Diệp Trản cho lão thái quân trong phủ để giải sầu.

Lão thái quân thích nghe những chuyện xưa đại đoàn viên thế này, cảm thán vài câu rồi ban thưởng cho nàng ít đồ, các bà các mợ thủ hạ nịnh bợ, cũng tranh nhau tặng chút quà.

Do đó Diệp Trản được hai tấm vải mịn, một chiếc nhẫn bạc mạ vàng, một chiếc nhẫn bạc nạm đá vân đỏ, cùng hai bộ quần áo cũ của các bà các mợ.

Mấy đại nha hoàn quen biết cũng tặng Diệp Trản vài thứ: 

Mấy chiếc khăn tay thêu cực kỳ tinh xảo cùng hai đóa hoa lụa.

Còn lại là quần áo của Diệp Trản và tiền tích góp mấy năm làm nha hoàn: 

hai lượng bạc.

Hai lượng bạc này là tiền công mười mấy năm của nàng, tiền thưởng ngày tết, tiền Điềm cho mà thành.

Do Liên Hoa giữ hộ, Liên Hoa không những không tham ô mà còn thêm vào mấy đồng bạc vụn cho chẵn.

Mật Phượng Nương nhanh chóng phân chia đồ đạc: 

"Bạc trong nhà chỉ lấy một lượng, còn lại nhẫn, lụa, khăn tay, túi tiền đều là của riêng con." Một lượng bạc với nhà giàu chẳng là gì, nhưng với người nghèo thì đủ sống mấy ngày.

Một người một ngày ăn uống hết 20 văn, một nghìn văn đủ cho cả nhà chi tiêu bảy tám ngày, nếu ở thành phố bên ngoài Biện Kinh thì còn được lâu hơn.

"Trản Nhi muốn tiêu tiền riêng thế nào là việc của nó, người khác không được ý kiến, các ngươi đồng ý không?" Người nhà đương nhiên đồng ý.

Sau khi cất tiền vào bô, Mật Phượng Nương mới phân phó bọn nhỏ mỗi người một việc để đón gió cho Trản Nhi.

Diệp Đại Phú sai Ngọc Tỷ ra đầu hẻm mua một tiền thịt heo, vớt từ chum tương ra một ít rau muối, "Thịt heo hầm rau muối ăn có quen không?".

 Mật Phượng Nương muốn làm một bữa thật ngon để đón gió tẩy trần cho con gái, "Lại hấp thêm con cá gió, mua ít cá tươi về làm gỏi." "Nương, người đừng phá hoại lương thực nữa, nhờ Triệu đại nương ở vách giúp cho." 

Kim Ca ôm đầu kêu đau, vội vàng ngăn cản, "Hôm Đoan Ngọ nương làm gỏi cá tanh với nhiều xương, con nửa năm không ăn huân, gắp không nổi đũa!" "Sao ta lại phá hoại?" Mật Phượng Nương chống nạnh, lườm thằng con nghịch ngợm, “Nói nữa, nhờ người khác thì không tốn tiền công à?”

"Để con làm cho." Diệp Trản vội ra tay, "Trước kia con làm tạp vụ trong phòng bếp lớn, biết chút việc bếp núc." Người nhà nửa tin nửa ngờ, Diệp Trản không giải thích nhiều, rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị.

Nàng đem thịt heo mua về thái miếng, miếng thịt này có cả ba chỉ, có cả mỡ lẫn nạc, còn có một miếng mỡ lớn.

Nếu ở hiện đại thì khách mua thịt chắc chắn không lấy mỡ, nhưng ở thời cổ đại thiếu dầu mỡ này thì phải cảm ơn đồ tể mới phải.

Diệp Trản cẩn thận lọc phần mỡ trắng ngần ra, rồi thái thịt thành từng miếng nhỏ, nghe nói người nhà ít khi được ăn thịt, nên một chút thịt nào cũng không được lãng phí.

Thái xong thịt, nàng lại đem nấm hương mang từ nhà về ngâm nở, đây là ân điển trước khi đi của Liên Hoa, xin tam tiểu thư rồi xin nhà bếp cho một ít đồ khô.

Mỡ heo cho vào nồi, đun nhỏ lửa, miếng mỡ trắng dần tan ra thành chất lỏng màu vàng nhạt, trong nồi "xèo xèo" sôi, những giọt mỡ nhỏ "bùm" một tiếng nổ tung, trong nồi tỏa ra mùi thơm béo ngậy của mỡ.

"Thơm quá!" Diệp Li thò đầu qua, nước miếng sắp chảy xuống, "Mỡ heo!".

Diệp Trản dùng đũa gắp một miếng tóp mỡ vàng rộm đưa cho nó:

"Ăn thử đi." Mắt Diệp Li sáng lên!

Nó nhận lấy miếng tóp mỡ, cẩn thận đưa vào miệng.

"Răng rắc răng rắc" miếng tóp mỡ giòn tan, rất nhiều mỡ tan ra trong miệng, khiến Diệp Li thỏa mãn thở dài một tiếng.

Nhưng nó rất nhanh dừng lại, không dám ăn hết, tóp mỡ thơm thế này, không thể ăn hết được.

Nó chỉ ngậm lại, mặc cho vị thơm và vị thịt tan ra từ từ trong miệng.

Đồng thời nhắm mắt lại tận hưởng vị béo ngậy.

Thịt heo mua ít, chỉ rán được chút mỡ như vậy.

Diệp Trản múc một bát mỡ heo, nhà nghèo, mấy miếng tóp mỡ chia làm hai bữa, mỡ heo cũng để dành ăn dần.

Nổi trên mặt mỡ bốn năm miếng tóp mỡ vàng ruộm, một nửa để lại lần sau ăn, một nửa thái nhỏ ra, thái thành vụn tóp mỡ.

Thấy con gái nấu ăn thành thạo, Mật Phượng Nương tin là con gái biết làm, nhưng trong lòng lại chua xót:

"Sao hầu hạ nha hoàn nhà giàu lại biết nấu cơm? Chắc hẳn ngày thường không ít khổ sở." Diệp Trản vội an ủi người nhà: 

"Không phải Đỗ gia ngược đãi hạ nhân đâu, tại con thích nấu ăn nên học được chút tài vặt trong phòng bếp lớn." Nàng đổ hết nguyên nhân biết nấu ăn cho những ngày ở Đỗ gia, cũng đỡ phải giải thích nhiều.

Vụn tóp mỡ đem xào lá cải trắng, lá cải non vặt xuống, bỏ vào nồi đảo một cái là mềm ra, thêm chút tóp mỡ thì có vị mặn.

Thế là thành một món mặn.

Thịt nạc thái miếng rồi hầm với cá gió và đổ thêm nấm hương đã ngâm nở.

Cá gió là cá chép phơi khô, dãi nắng dầm mưa đã khô cứng, hầm lên sẽ dần dần mềm ra, trong nhà chỉ có chút tương, Diệp Trản quệt một đầu đũa cho vào nồi, Mật Phượng Nương muốn thêm nữa: 

"Con khó về nhà, phải ăn ngon một chút."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play