Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi đồng thời ngẩng đầu.
Diệp Đại Phú đối diện với vẻ mặt dò xét của hai cô con gái, sờ sờ mũi, thấy không thể giấu được nữa, lúc này mới cười hề hề nói: "Lần trước thu hoạch vụ thu từ điền trang kiếm được bạc, hỏi ý kiến mấy huynh muội còn lại, đều trợ cấp vào tửu lầu của các ngươi." Diệp Trản cẩn thận hồi tưởng lại, vì lo liệu quá nhiều việc, việc trang hoàng tửu lầu cùng một số tạp vụ nàng đều giao cho Diệp Đại Phú, rất nhiều hạng mục Diệp Đại Phú đều nói tự mình nghĩ cách để giảm bớt chi phí, giờ nhớ lại hẳn là ông đã bỏ tiền túi ra.
Thảo nào lần trước nhắc đến chuyện cửa hàng đồ cổ, sắc mặt cha có vẻ mất tự nhiên, hóa ra ông đã lặng lẽ trợ cấp cho hai cô con gái.
"Cha!" Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi đồng thời liếc nhau, mỗi người một bên tiến đến trước mặt Diệp Đại Phú.
"Bây giờ cha ngươi lại là người tốt nhất thiên hạ rồi hả?" Mật Phượng Nương giả vờ tức giận, "Biết thế này, có phải hôm nay định đưa vàng cho cha ngươi không?" Vô cùng ghen tị.
"Đều là người một nhà cả mà." Diệp Đại Phú khờ khạo cười, "Lại nói, trước khi mở cửa hàng đồ cổ cần tích cóp một đống hàng, vừa lúc hiện tại thu hoạch vụ thu xong, ta liền đi khắp các thôn, nông nhàn nên mấy người đồng hương ở nhà cũng tiện cho ta trộm... à không, thu mua hàng không phải sao?" Ông nhìn đôi mắt đen láy của Diệp Trản, lập tức bảo đảm: "Cha ngươi bây giờ tuyệt đối không làm hàng giả, cũng không trộm đào!" Một bên tiếc nuối lúng búng: "Nói đi nói lại, mang khách nhân qua đào tại chỗ thì tốt biết mấy, khách nhân vừa thấy bảo vật nhiều, giá cao cũng chịu." Đương nhiên, đồ cổ dưới đất cũng có thể là tối hôm trước mới chôn xuống.
Mua xong đồ trang sức, đám tiểu nương tử vây quanh Diệp Trản và Ngọc Tỷ Nhi, nhìn hai vị lão bản tiêu sài trả tiền, trong mắt tràn đầy cảm kích, kính nể, vui sướng đủ loại cảm xúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT