Ngọc Giảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ, ánh mắt kiên định mở miệng: "Thiếp biết sai nhận phạt nhưng thiếp không hối hận, cho nên thiếp sẽ không đi xin lỗi."
Nói đến đây, Ngọc Giảo có chút dừng lại, tiếp tục nói: "Nếu như lặp lại tất cả, thiếp vẫn làm như vậy."
Thấy vẻ mặt Ngọc Giảo quật cường, Tiêu Ninh Viễn nhướng mày nói: "Biết sai mà không sửa! Đúng là làm càn!"
Ngọc Giảo nghe Tiêu Ninh Viễn nói như vậy, mím môi, nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.
Trong mắt nàng ẩn chứa ánh nước, mang theo vài phần ủy khuất muốn nói lại thôi.
Nàng nhìn thẳng Tiêu Ninh Viễn, tiếp tục nói: "Thiếp liền càn rỡ! Chủ quân muốn phạt thì phạt đi, nếu vì chuyện này mà đuổi thiếp ra khỏi Bá tước phủ, thiếp cũng tuyệt không oán hận!"
Nói là nói như thế nhưng nước mắt trong mắt Ngọc Giảo càng lúc càng lớn, rất có ý tứ lập tức rơi xuống.
Tiêu Ninh Viễn nhìn Ngọc Giảo như vậy, giơ tay lên, đưa cho Ngọc Giảo một cái khăn.
Ngọc Giảo không đi lấy khăn, ngược lại quay đầu đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play