Thác Bạt Nhu nhìn Ngọc Giảo, chỉ thấy trong đôi mắt sáng ngời rực rỡ của nữ tử trước mặt, là hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Trong khoảnh khắc đó, dường như nàng cũng theo đó mà trở nên sáng sủa hơn. Nàng không nhịn được hỏi một câu: “Ta... có được không?”
Ngọc Giảo cười, nhìn Thác Bạt Nhu: “Tại sao lại không được? Nếu chính mình còn cảm thấy không được, vậy người khác làm sao có thể thấy mình được?”
Nói đến đây, Ngọc Giảo lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, trong lòng ta, công chúa xứng đáng với vị trí đó.”
Một vị công chúa nguyện ý vì hòa bình hai nước mà gả đi xa, một vị công chúa có thể nói được làm được, có ơn tất báo, nếu thật sự lên ngôi Đế vương, nhất định là phúc của bách tính!
Thác Bạt Nhu dưới ánh mắt khích lệ và tin tưởng của Ngọc Giảo, thần sắc cũng dần trở nên kiên định.
Ngọc Giảo mỉm cười nhìn Thác Bạt Nhu, mở lời nói: “Ta sẽ cho người đưa công chúa về Bắc Yến, đồng thời chuẩn bị ngựa nhanh và lộ phí cho công chúa, còn đoạn đường còn lại... đi thế nào, đó là do công chúa tự quyết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play