ho dù là Ngọc Giảo cũng không dám xác định, Tiết Ngọc Dung có phải thật sự động tay chân ở trong tuyết yến canh kia hay không!

Nếu đúng như thế! Tiết Ngọc Dung cũng quá to gan. Lại dám dùng thủ đoạn không chút che giấu như thế đến hại Mạnh Trắc phu nhân!

Tiết Ngọc Dung tự mình làm chuyện này thì cũng thôi đi, vậy mà lại để nàng đi đưa Tuyết yến canh...

Tiết Ngọc Dung muốn trói chặt hai người bọn họ lại với nhau!

Tâm tư như vậy, thật ngoan độc!

Nếu thật sự như thế, Tiêu Ninh Viễn sẽ tin tưởng nàng vô tội sao?

Nghĩ vậy, Ngọc Giảo liền lén lút nhìn thoáng qua Tiêu Ninh Viễn, lúc này Tiêu Ninh Viễn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ngọc Giảo chỉ cảm thấy trong lòng xiết chặt.

Tiêu Ninh Viễn tuy rằng cái gì cũng chưa nói nhưng một ánh mắt này, đủ để cho Ngọc Giảo tâm tư nhạy cảm, nhận thấy được ý nghĩ của hắn.

Nàng ý thức được, nếu như canh Tuyết yến này thật sự có vấn đề, sợ là nàng sẽ chôn cùng Tiết Ngọc Dung!

Nghĩ vậy, Ngọc Giảo chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót.

Trong ánh mắt của nàng, mang theo vài phần tự giễu... Nàng cho rằng, mình câu được Tiêu Ninh Viễn ngày ngày ở Lãm Nguyệt viện của nàng, có thể khiến Tiêu Ninh Viễn đối với nàng có một tia quan tâm, nàng liền có thể mượn sự quan tâm này ở Bá tước phủ đóng vững căn cơ.

Chuyện xảy ra hôm nay, khiến Ngọc Giảo trong giây lát tỉnh táo lại.

Nàng ở Bá tước phủ này, vẫn như lục bình, không có rễ để sinh, không cành có thể dựa.

Thước Nhi đuổi theo lang trung hỏi: "Tuyết yến canh này thật sự có vấn đề?"

Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, vẻ mặt tức giận: "Làm càn! Ý của ngươi là, bổn phu nhân hảo tâm đưa canh Tuyết yến cho Mạnh Trắc phu nhân là vì độc hại nàng?"

Thước Nhi co rúm lại một chút, tựa hồ có chút sợ hãi nhưng nàng lại vì chủ tử của mình, sinh ra dũng khí vô hạn, ưỡn ngực, cất giọng nói: "Trắc phu nhân nhà ta có thai, trong lòng phu nhân liền không vui, bây giờ... Phu nhân làm cái gì, đều là có khả năng!"

Tiết Ngọc Dung bị chọc tức, thần sắc có chút vặn vẹo: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tiện tỳ nho nhỏ, ai cho ngươi lá gan dám vu oan bổn phu nhân như vậy!"

Thước Nhi lạnh giọng nói: "Ta có phải vu oan hay không, còn phải chờ lang trung đưa ra kết luận."

Lang trung tới hôm nay, họ Hứa, là thánh thủ trong Hồi Xuân Đường, ngày thường không dễ dàng xuất chẩn, Nếu xuất chẩn, người tới nhất định là nhà giàu thế này.

Hứa lang trung hơn năm mươi tuổi, bởi vì y thuật hơn người, lại am hiểu luận chứng phụ khoa, chỉ là con người có chút cứng nhắc, tuy nói thường xuyên đến cao môn đại hộ khám bệnh nhưng đối với việc ngấm ngầm xấu xa trong hậu trạch không có chút hứng thú, cũng nhìn không thấu môn đạo bên trong.

Hoàn toàn khác với vị lang trung trước đó vài ngày tới phủ.

Lúc này Hứa lang trung cũng chưa nghe được những người này nói cái gì.

Hơn nữa đắm chìm trong thế giới của mình, kiểm tra canh Tuyết yến kia một cách triệt để, lúc này mới trực tiếp nhìn Tiêu Ninh Viễn khoanh tay cúi đầu, cung kính nói: "Bá gia, canh Tuyết yến... Là có chút vấn đề."

Mọi người nghe vậy đều đưa mắt nhìn về phía Tiết Ngọc Dung, ánh mắt không có gì bất ngờ, quả nhiên là thế...

Lời này mới nói đến.

Tiết Ngọc Dung có chút không vững vàng, trong nháy mắt thần sắc của nàng ta có chút bối rối.

Tiếp theo nàng ta liền nhìn Ngọc Giảo, lạnh giọng quát lớn: "Ngọc Giảo! Ngươi còn không thành thật khai báo! Có phải ngươi thả thứ gì không nên bỏ vào trong canh tuyết yến này hay không! "

Ngọc Giảo trong lòng cười khổ một tiếng.

Tiết Ngọc Dung thấy giấy không gói được lửa, đẩy mình ra gánh tội thay đấy à?

Ngọc Giảo phát giác được, Tiêu Ninh Viễn lại một lần nữa đưa ánh mắt rơi vào trên người nàng.

Ánh mắt Tiêu Ninh Viễn trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong giọng nói không mang theo chút cảm tình nào, trầm giọng hỏi: "Ngọc Giảo, ngươi có cái gì muốn nói không?"

Ngọc Quân mím môi, cũng không thừa nhận chuyện này là mình làm, cũng không cãi lại, mà thấp giọng nói: "Thiếp không có lời nào để nói."

Lúc nói lời này, bên trong ánh mắt Ngọc Giảo, đã mang theo nước mắt.

Nữ tử thanh lệ vốn như một đóa hoa sen sớm hạ, lúc này tựa như trải qua gió sương giá lạnh, nháy mắt liền héo rũ xuống, nhìn thấy khiến Tiêu Ninh Viễn không nhịn được nhíu nhíu mày.

Tiêu Ninh Viễn không nhịn được nhớ tới không lâu trước đó.

Ngọc Giảo cũng nói lời tương tự.

"Thiếp không có lời nào để nói."

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?

Tiêu Ninh Viễn đang muốn hỏi thêm hai câu, Thước nhi liền lớn tiếng nói: - Chủ quân! Ngọc tiểu nương đã nhận tội nhưng thân phận của Ngọc tiểu nương thấp kém, nếu không có người sai sử, sao dám làm chuyện như vậy?"

Nói đến đây, Thước Nhi liền nhìn về phía Ngọc Giảo hỏi: "Ngươi chỉ cần nói rõ, là người phương nào sai sử ngươi thả Xạ Hương vào trong canh Tuyết yến, có lẽ còn có một con đường sống!"

Tiết Ngọc Dung như muốn nổ tung.

Tên tiện nhân Mạnh Âm Âm kia, bây giờ đang nằm trong phòng, phái chó điên Thước Nhi ra cắn người lung tung!

Chính là lúc này.

Hứa lang trung nhịn không được mở miệng: "Ta nói trong canh Tuyết yến này có Xạ Hương?"

Tiêu lão phu nhân nhíu mày: "Vừa rồi không phải ngươi nói canh Tuyết yến này có vấn đề sao?"

Hứa lang trung nghe vậy liền tiếp tục nói: "Tuyết yến canh này có vấn đề, bởi vì đây cũng không phải Tuyết yến chân chính, mà là dùng thủ đoạn đặc thù nào đó chế tạo hàng giả."

"Vật này không thể an thai được, ngược lại còn khiến người ăn bụng trướng đau buồn nôn, nếu người có thai dùng, cũng sẽ nôn nghén nặng thêm, mặc dù có vấn đề nhưng bên trong cũng không có xạ hương." Hứa lang trung tiếp tục nói.

Ngọc Giảo nghe lời này, cảm thấy mình giống như nhặt về một cái mạng!

Tuyết yến giả, dù sao cũng tốt hơn thả xạ hương trong này!

Hứa lang trung vừa rồi đã nói Mạnh Trắc phu nhân là từng tiếp xúc xạ hương, cho nên mới thiếu chút nữa sảy thai.

Trong canh Tuyết yến này không có xạ hương, ít nhất chứng minh, nàng tạm thời không có hiềm nghi.

Không hiểu sao, Tiêu Ninh Viễn cũng cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không phải nàng, vậy là tốt rồi.

Tiêu Ninh Viễn lại nhướng mày: "Hàng giả?"

Đây thật là kỳ lạ.

Tiết Ngọc Dung cũng cảm thấy ngạc nhiên, thuận tiện muốn rửa sạch hiềm nghi của mình: "Điều này sao có thể? Ổ yến tuyết Bá phủ, chính là trong cung ban thưởng, sao lại là hàng giả!"

Nghe được người ta nói thứ này là từ trong cung ban thưởng xuống.

Tất cả mọi người không dám tiếp tục nói nữa.

Trong cung dĩ nhiên không có khả năng ban hàng giả, vậy vấn đề nằm ở đâu?

Cho dù Tuyết Yến từ trong cung đưa tới có vấn đề, vậy vấn đề này... cũng nhất định là xuất hiện ở Bá phủ!

Tiêu Ninh Viễn trầm giọng nói: "Nếu canh Tuyết yến này không phải là nguyên nhân khiến Âm Âm thiếu chút nữa bị sảy thai, vậy sau này lại điều tra."

"Còn mời lang trung nhìn xem những thứ khác có khác thường không?" Tiêu Ninh Viễn tiếp tục nói.

Hứa lang trung nhẹ gật đầu, đi đến chỗ gã sai vặt bưng khay, cẩn thận xem xét đồ vật phía trên.

Nhìn lần lượt, lại chọn lấy mấy thứ ngửi ngửi.

Cuối cùng.

Trong tay Hứa lang trung, nhắc đến một cái túi thơm.

Hứa lang trung vẻ mặt nghiêm trọng nhìn nhìn, ngửi ngửi, sau khi lặp đi lặp lại, lại tìm hạ nhân cầm kéo tới, mang túi thơm kia mở ra, mang đồ bên trong lấy ra cẩn thận nghiền nát, lại liếm một cái.

Lúc này mới dám đưa ra kết luận cuối cùng.

"Túi thơm này, chính là vật hại Mạnh Trắc phu nhân sảy thai."

Mọi người nghe vậy, đều đưa ánh mắt rơi vào trên túi thơm kia.

Lúc này trời đã tối mịt, nơi này đã đốt đèn lồng, nhờ ánh sáng cuối cùng của hôm nay và ánh đèn lồng, Ngọc Giảo loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ của túi thơm hại người kia...

Nàng hơi giật mình.

Cái túi thơm này, thật là quen mắt!

Nàng đã từng gặp cái túi thơm này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play