Mạnh Trắc phu nhân tức giận nhìn về phía Tiết Ngọc Dung.

Nếu không phải thân phận khác biệt, Mạnh Trắc phu nhân sợ là muốn trở mặt tại chỗ!

Cái gì gọi là động thai khí, có hiện tượng sảy thai?

Chuyện nàng động thai khí là thật nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức muốn sảy thai!

Tiết Ngọc Dung đây không phải đang trù nàng ta sao?

Mạnh Trắc phu nhân chịu đựng tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói: "Nhọc phu nhân quan tâm, thân thể của ta đã tốt hơn, hiện giờ thai tượng đã vững vàng."

Mạnh Trắc phu nhân hơi dừng lại, nói tiếp: "Phu nhân cũng không cần quá lo lắng, thiếp nhất định sẽ cố gắng bảo trọng thân thể, vì Bá phủ sinh hạ con nối dõi, vì phu nhân phân ưu."

Ngọc Giảo ở bên cạnh suy nghĩ, Tiết Ngọc Dung hẳn là bị Mạnh Trắc phu nhân chọc giận?

Nghĩ như vậy, Ngọc Giảo liền lén lút nhìn thần sắc Tiết Ngọc Dung.

Quả nhiên, nàng từ nụ cười đoan trang dịu dàng của Tiết Ngọc Dung, thấy được vài phần tàn nhẫn.

Lúc này Tiêu Ninh Viễn mở miệng nói: "Mọi người vào chỗ ngồi đi."

Mọi người một lần nhập tọa, làm lương thiếp Tây Uyển, Ngọc Giảo ngồi ở cuối cùng, sát bên Văn Hinh.

Văn Hinh không muốn để ý nàng, nàng cũng lười nói chuyện, trái lại cũng được thanh tịnh.

Lúc này bọn nha hoàn đã bắt đầu mang thức ăn lên.

Tiết Ngọc Dung mở miệng nói vài câu may mắn trước: "Vốn ngày mai mới là ngày hội Trung thu nhưng ngày mai chủ quân không ở trong phủ, cho nên hôm nay chúng ta tề tụ ở đây, coi như đoàn viên trước, cùng trải qua ngày tốt!"

"Ngọc DungCchúc mẫu thân khỏe mạnh, tâm tình vui vẻ, cũng chúc mọi người chúng ta niên tuế tuế, đều có cảnh này!" Tiết Ngọc Dung giơ tay uống rượu.

Những người khác cũng cách không nâng chén uống rượu.

Mạnh Trắc phu nhân nhìn chén rượu trước mặt mình, nhíu mày, phân phó nha hoàn một câu: "Đổi cho ta nước trà."

Mạnh Trắc phu nhân nhìn Tiết Ngọc Dung, cố ý giải thích một câu: "Phu nhân chớ trách, ta có thai, lang trung nói không nên uống rượu."

Nói đến đây, Mạnh Trắc phu nhân hơi dừng lại: "Phu nhân không biết chuyện này, cũng là bình thường, dù sao... Phu nhân chưa từng có thai."

Ngọc Giảo ở vị trí cuối cùng, liếc Mạnh Trắc phu nhân một cái, thầm nghĩ trong lòng, Mạnh Trắc phu nhân này thật đúng là dũng giả không biết sợ, lại ở ngay trước mặt mọi người, đi chọc tim Tiết Ngọc Dung.

Với sự hiểu biết của nàng về Tiết Ngọc Dung.

Tiết Ngọc Dung sợ là nhịn được nhất thời, nhịn không được cả đời.

Mạnh Trắc phu nhân tốt nhất không nên để Tiết Ngọc Dung nắm lấy cơ hội, nếu không Tiết Ngọc Dung nhất định sẽ hung hăng đánh trả.

Nụ cười trên mặt Tiết Ngọc Dung hơi cứng đờ, lại nhìn về phía Mạnh Trắc phu nhân lần nữa, gần như nghiến răng mở miệng: "Âm Âm muội muội có kinh nghiệm như vậy, sau này khi các tỷ muội khác trong phủ mang thai, muội muội chớ có keo kiệt, không chịu truyền thụ cho mọi người kinh nghiệm đấy."

Mạnh Trắc phu nhân cười: "Nếu thật sự có ngày đó, ta đương nhiên sẽ không keo kiệt."

Phải có ngày đó mới được, phải không?

Hai người trong gấm giấu kim giao phong một vòng.

Tiêu Ninh Viễn nhàn nhạt đặt chén rượu trong tay lên bàn, phát ra một tiếng giòn vang.

Tiêu Ninh Viễn tuy rằng không nói chuyện, thần sắc trên mặt vẫn như thường.

Nhưng Ngọc Giảo vẫn có thể từ hành động của Tiêu Ninh Viễn phát giác được, lúc này Tiêu Ninh Viễn đã có chút không vui.

Đúng rồi.

Tiêu Ninh Viễn là người thông minh như vậy, sao lại không biết, cuộc tranh đấu giữa đích thê và trắc phu nhân?

Ngọc Giảo đang cân nhắc chuyện này, trong giây lát liền phát giác được, ánh mắt Tiêu Ninh Viễn xuyên qua bàn dài, rơi xuống trên người mình.

Lúc bốn mắt nhìn nhau.

Ngọc Giảo có thể cảm giác được, ánh mắt Tiêu Ninh Viễn thâm thúy, dường như có thể hút người vào trong đó.

Ngọc Giảo cuống quít cúi đầu.

Tiêu Ninh Viễn chợt nở nụ cười, so với đích thê cùng Mạnh Trắc phu nhân âm thầm giao phong, lúc này hắn càng nguyện ý thưởng thức Ngọc Giảo như là thỏ con bị kinh hãi.

Hoảng hốt đáng yêu.

Khiến người ta nhìn thấy, tâm tình cũng thoải mái hơn một chút.

Vừa rồi khi Tiêu Ninh Viễn đặt ly rượu, Tiết Ngọc Dung và Mạnh Trắc phu nhân đều nhận thấy có gì đó không ổn, hai người nhất thời không dám nói gì, đều thầm trách cứ đối phương chọc giận Tiêu Ninh Viễn.

Nhưng ai có thể nghĩ được.

Tiêu Ninh Viễn vừa mới giống như tức giận mà hạ chén rượu xuống.

Lúc này lại nở nụ cười nơi khóe môi.

Đây dù sao cũng là tức giận hay là không tức giận đây?

Hẳn là không tức giận?

Mạnh Trắc phu nhân nghĩ như vậy, liền an tâm, lúc này giữa nàng ta và Tiêu Ninh Viễn có một Tiết Ngọc Dung nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ta đưa tình nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.

Mạnh Trắc phu nhân bưng lên nước trà vừa mới thay, dịu dàng đứng dậy, nhìn lão phu nhân nói: "Thiếp chúc lão phu nhân dòng dõi kéo dài, con cháu cả sảnh đường."

Ngọc Giảo: "..."

Mạnh Trắc phu nhân thật đúng là không tức chết Tiết Ngọc Dung thì không bỏ qua!

Tiết Ngọc Dung ở Bá phủ này, chuyện không có mặt mũi nhất chính là không thể sinh con cho Bá phủ.

Bây giờ thì tốt rồi.

Mạnh Trắc phu nhân chúc con cháu lão phu nhân đầy sảnh đường.

Đây không phải là trào phúng Tiết Ngọc Dung vô năng sao?

Tiếp theo, Mạnh Trắc phu nhân lại đưa ánh mắt ẩn tình nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn nói: “Âm Âm nguyện chủ quân bình an trôi chảy...

Nói xong Mạnh Trắc phu nhân liền nâng tay uống một hơi cạn sạch chén trà kia, cuối cùng mới ôm bụng ngồi xuống, sợ người khác không biết, trong bụng nàng ôm một đứa trẻ quý giá.

Tiếp theo là những người khác nói lời may mắn.

Lúc Tiêu Ninh Hiên nói chuyện, trên khuôn mặt uy nghiêm của Tiêu lão phu nhân rõ ràng nhiều thêm vài phần cưng chiều.

Nhìn ra được, Tiêu lão phu nhân đối với tiểu nhi tử này của mình, rất khác.

Sau khi Tiêu lão phu nhân thành thân, Tiêu bá gia liền đi trấn thủ biên quan, thẳng đến năm năm sau, Tiêu bá gia hồi phủ, bà mới có thai sinh hạ Tiêu Ninh Viễn, hài tử vừa mới sinh xong, Tiêu lão phu nhân liền theo Tiêu bá gia đến biên quan.

Tiêu Ninh Viễn thì ở lại Biện Kinh, để tổ mẫu giáo dưỡng.

Mãi đến khi lớn hơn một chút, vị tiểu thiếu niên lớn lên trong Biện Kinh này mới đi biên quan.

Nhưng khi đó, đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để mẹ con ở chung.

Cho nên Tiêu lão phu nhân tuy rằng quan tâm Tiêu Ninh Viễn nhưng giữa hai mẹ con, dù sao cũng là thiếu chút gì đó.

Không so sánh còn không biết.

Nhưng nếu so sánh một chút giữa Tiêu lão phu nhân và Tiêu Ninh Hiên ở chung, liền có thể nhìn ra.

Hai bên vẫn có một chút chênh lệch.

Chờ những người khác nói xong lời chúc mừng, làm một thành viên không đáng kể trong phủ này... ba vị lương thiếp như Ngọc Giảo, cũng phải mở miệng.

Văn Hinh cùng Cẩm Quỳ sau khi nói xong, chính là Ngọc Giảo.

Ngọc Giảo đã sớm châm chước ngôn ngữ, lúc đứng dậy kính rượu, liền mở miệng nói: "Thiếp chúc lão phu nhân..."

Nàng cũng không nghĩ từ xuất chúng gì, không cầu có công chỉ cầu không có lỗi, vốn định rập khuôn theo mà nói hết.

Ai biết được.

Một tiếng giòn vang, cắt ngang lời Ngọc Giảo muốn nói.

Ngọc Giảo nhìn chăm chú.

Chén trà trong tay phu nhân Mạnh Trắc rơi xuống đất.

Mạnh Trắc phu nhân thần sắc vặn vẹo lại thống khổ ôm bụng của mình, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi cùng bất an: "Chủ quân... Cứu... Cứu ta, có người muốn hại ta!"

Bởi vì Ngọc Giảo đứng đấy, cho nên tầm nhìn rất tốt, lúc này liền nhìn thấy, trên tấm gấm màu vàng nhạt trên người Mạnh Trắc phu nhân, giống như nhiễm lên mấy đóa hồng mai.

Trong lòng Ngọc Giảo, đột nhiên, liền giật mình theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play