Nha hoàn bên ngoài đã bắt đầu thông truyền: "Phu nhân, Bạch trắc phu nhân đến rồi."
Động tác trên tay Triệu ma ma khựng lại, nhìn về phía Tiết Ngọc Dung.
Tiết Ngọc Dung liếc nhìn Ngọc Giảo, liền không kiên nhẫn khoát tay, ý bảo Triệu ma ma và Thúy Châu buông Ngọc Giảo ra.
Sau khi Ngọc Giảo được tự do, vội vàng tránh đường, đứng ở một bên.
Rất nhanh, Bạch trắc phu nhân đã vào phòng, sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, cả người khí chất thanh u giống như thâm cốc hoa lan, phá lệ không tranh quyền thế.
"Thỉnh phu nhân an." Bạch Trắc phu nhân đi ngang qua bên cạnh Ngọc Giảo, giống như không chú ý tới Ngọc Giảo, trực tiếp hành lễ với Tiết Ngọc Dung.
Tiết Ngọc Dung ngước cằm, trong ánh mắt mang theo vài phần kiêu căng khinh thường nói chuyện với thiếp thất, nhàn nhạt đáp: "Thân thể không khỏe thì sai người đến thông báo một tiếng, liền có thể không cần đến thỉnh an."
Bạch Trắc phu nhân nhẹ giọng chậm rãi nói: "Phu nhân thương cảm nhưng thiếp không thể không có quy củ."
Tiết Ngọc Dung nghe xong lời này, liền nhớ tới chuyện mấy ngày trước Bạch Trắc phu nhân nôn mửa, lắm miệng hỏi một câu: "Thế nào? Tật nôn ói có thể uống thuốc điều trị không?"
Bạch Trắc phu nhân nghe vậy nói: "Đa tạ phu nhân quan tâm, thân thể thiếp đã khá hơn một chút."
Bạch Trắc phu nhân hơi dừng lại một chút, liền nói tiếp: "Chỉ có điều, thiếp vẫn thường xuyên cảm thấy thức trắng đêm khó ngủ, lang trung nói thiếp nên tĩnh dưỡng, hôm nay thiếp đến tìm phu nhân, chính là muốn mời phu nhân đồng ý cho thiếp đi đến Từ Âm Am ở lại một thời gian ngắn."
Từ Âm am là một am ni cô.
Hoàn cảnh rất thanh u, đương nhiên... Ngoại trừ thanh u, còn có đau khổ.
Trước đây đều là trong nhà cao môn đại hộ phạt nữ nhân hậu trạch phạm sai lầm qua bên đó suy nghĩ lại mình, qua nhiều năm nay, còn chưa nhìn thấy người nào tự mình chủ động đi xin thanh tu!
Cho tới mấy năm gần đây, mặc dù không có cao môn đại hộ đưa người đến nữa nhưng dù như vậy, Từ Âm am càng cô đơn.
Bạch trắc phu nhân kéo thân thể ốm yếu này, lại muốn đến Từ Âm am ở...
Khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ quái.
Ngọc Giảo lặng lẽ ngẩng đầu lên, dùng khóe mắt liếc Bạch Trắc phu nhân một cái, Bạch Trắc phu nhân vẫn thanh u lãnh đạm, bộ dáng ốm yếu phù phong.
Tiết Ngọc Dung nhíu mày: "Tuế Lan muội muội đang yên đang lành, sao lại nghĩ đến rời phủ?"
Bạch Trắc phu nhân mím môi nói: "Thực không dám giấu giếm, trước đó vài ngày, ta đi tìm người phê mệnh, nói ta muốn hoàn toàn khỏe lại, liền phải cầu phúc ba tháng, lại kết hợp với lời của lang trung, lúc này mới nghĩ đến đi Từ Âm am..."
Nói xong lời này, Bạch trắc phu nhân lại hành lễ: "Kính xin phu nhân cho phép."
Tiết Ngọc Dung nhíu mày, nhìn về phía Bạch trắc phu nhân, khó có thể quyết định.
Nàng ta dĩ nhiên không phải luyến tiếc Bạch trắc phu nhân đi thanh tu.
Ba tháng thời gian mặc dù không dài nhưng ít ra ba tháng này, chủ quân không cần đi viện Bạch trắc phu nhân, không phải sao?
Sở dĩ không tiện đồng ý trực tiếp là vì Tiết Ngọc Dung sợ chuyện Bạch trắc phu nhân đi thanh tu truyền ra ngoài, trở thành nàng ta đại nương tử này khắt khe Bạch trắc phu nhân.
Bạch trắc phu nhân giống như biết Tiết Ngọc Dung nghĩ cái gì.
Lúc này liền tiếp tục nói: "Hiền phi nương nương gần đây cũng bị bệnh, thiếp vừa vặn cũng cầu phúc cho Hiền phi nương nương."
Đây cũng là lý do chính đáng.
Nếu Bạch trắc phu nhân muốn tự mình cầu phúc cho Hiền phi, chuyện này ai cũng không nói ra được là không đúng!
Dù sao Bạch Trắc phu nhân này, năm đó là cung nữ bên người Hiền phi, cũng chính là Hiền phi làm chủ, ban Bạch Trắc phu nhân này cho Trung Dũng bá phủ làm trắc phu nhân.
Hơn nữa bất kể nói thế nào.
Nếu Bạch trắc phu nhân đã nói ra lý do cầu phúc cho Hiền phi, Tiết Ngọc Dung liền quả quyết không thể phủ quyết chuyện này.
Vì thế Tiết Ngọc Dung bày ra tư thái đại nương tử đoan trang, kiêu căng nói: "Coi như là ngươi có lòng, chuyện này ta đồng ý."
Tiết Ngọc Dung lại hỏi: "Ngươi định khi nào xuất phát?"
Bạch Trắc phu nhân tiếp tục nói: "Càng nhanh càng tốt, tốt nhất hôm nay có thể thành công."
Tiết Ngọc Dung đang muốn nghi hoặc Bạch trắc phu nhân vì sao gấp gáp như vậy.
Bạch Trắc phu nhân liền tiếp tục nói: "Thiếp muốn nhanh chóng cầu phúc cho Hiền phi nương nương."
Bạch Trắc phu nhân lại nói: "Thiếp xin cáo lui..."
Lúc đi tới cửa, Bạch Trắc phu nhân tựa hồ mới nhìn thấy Ngọc Giảo, nhìn Ngọc Giảo một cái.
Mặt Ngọc Giảo bị Triệu ma ma và thúy châu véo qua, lúc này hơi sưng đỏ, mặt trái xoan tròn trịa vài phần, nhìn thiếu vài phần diễm lệ, nhiều thêm vài phần đáng yêu.
Ngọc Giảo không nói lời nào nhưng vẫn hành lễ.
Bạch trắc phu nhân xoay người nhìn về phía Tiết Ngọc Dung, mở miệng nói: "Ta nghe nói Ngọc tiểu nương này một tay thêu thùa không tệ, cổ áo của ta bị hỏng, thỉnh Ngọc tiểu nương đi một lần, giúp ta sửa lại cổ áo."
Ngọc Giảo ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tiết Ngọc Dung, lúc này Tiết Ngọc Dung đang dịu dàng đoan trang cười, cho dù là ai cũng không nghĩ ra, chính là một vị đại nương tử như vậy, vừa rồi lại muốn rót nước trà nóng hổi vào trong miệng nàng.
Uống ấm trà kia, không nói đến cổ họng của nàng có thể hủy diệt hay không, chỉ nói nội tạng bên trong nàng, chỉ sợ cũng phải chịu tổn thương không nhỏ.
Ngọc Giảo đương nhiên muốn thừa cơ hội này rời đi.
Nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Ngọc Giảo vẫn nhìn như vậy, Tiết Ngọc Dung liền ra vẻ hòa khí nhẹ giọng quát lớn: "Còn đứng ngây đó làm gì! Nhanh đi giúp Bạch Trắc phu nhân làm việc!"
Lúc Ngọc Giảo đi theo Bạch trắc phu nhân từ trong phòng đi ra, lúc này mới dám chậm rãi thở ra.
Bạch Trắc phu nhân dẫn Ngọc Giảo đi vào trong Đinh Lan viện.
Trên đường, Bạch Trắc phu nhân cũng không nói chuyện, chỉ là được nha hoàn Trúc Hương đỡ đi ở phía trước.
Chờ đến nơi, Trúc Hương liền mở miệng nói một câu: "Xin Ngọc tiểu nương chờ một chút."
Trúc hương vừa đi, trên tay đã nhiều hơn một bộ áo lông cáo màu xám, hương trúc vạch cổ áo cho Ngọc Giảo xem, bộ quần áo này ngoại trừ vị trí cổ áo dùng gấm vóc, những nơi khác đều là da lông hồ ly màu xám bạc, rất quý giá đẹp mắt.
Cổ áo gấm kia, quả thực đã bị tổn hại một chút.
Trúc Hương nói: "Xin mời Ngọc tiểu nương ở cổ áo thêu một đóa hoa lan, hoặc vài chiếc lá, chỉ cần che khuất tổn hại là được."
Ngọc Giảo tiếp nhận áo lông, nhìn về phía Trúc Hương, giọng điệu chân thành nói: "Làm phiền Trúc Hương cô nương, thay ta nói một tiếng cảm ơn với Bạch trắc phu nhân! Chỉ cần nói nhân tình này, Ngọc Giảo ta nhớ kỹ, nếu sau này trắc phu nhân có cần, Ngọc Giảo nhất định không từ chối."
Ngọc Giảo lúc này đã hiểu, nữ hồng tốt vá quần áo gì đó, đều là Bạch Trắc phu nhân tiện tay cứu nàng.
Vết tích tổn hại trên bộ y phục này, rõ ràng là vừa mới bị người dùng lưỡi dao cắt ra, hẳn là Bạch Trắc phu nhân muốn làm trò thôi.
Chuyện này đối với Bạch Trắc phu nhân thoạt nhìn như là tiện tay nhưng lại cứu nàng một lần.
Ngọc Giảo nhịn không được lòng sinh cảm kích.
Từ sau khi đến Bá phủ này, Ngọc Giảo luôn không có cảm tình gì với nữ nhân ở hậu trạch Bá phủ này.
Dù sao trong phủ này cũng không có người bình thường gì, Tiết Ngọc Dung làm chủ mẫu, có hai gương mặt, mặt ngọt lòng đen.
Mạnh Trắc phu nhân ỷ vào sủng mà kiêu, ngang ngược càn rỡ.
Hai lương thiếp kia, tâm tư khó lường, thủ đoạn vụng về.
Lần này, vẫn là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thiện ý ở Bá phủ.
Trúc Hương mỉm cười, tiếp tục nói: "Phu nhân bên nhà ta nói nàng không vội mặc bộ y phục này, Ngọc tiểu nương chậm rãi khâu là được."