Trong mắt Ngọc Giảo rưng rưng, trong ủy khuất lại mang theo vài phần quật cường: "Thiếp cũng không dám tức giận với chủ quân, thiếp chỉ hy vọng chủ quân không nên đùa kiểu không tin tưởng Ngọc Giảo này nữa."

Tiêu Ninh Viễn thấy, trong lòng liền có vài phần thương xót: "Được, ta đáp ứng ngươi, về sau không đùa như vậy nữa."

"Như vậy ngươi có thể đừng khóc không?" Tiêu Ninh Viễn hỏi.

Ngọc Giảo lập tức nín khóc mỉm cười: "Chủ quân không cho Ngọc Giảo khóc, Ngọc Giảo liền không khóc."

Tiêu Ninh Viễn đi về đình bát giác bên cạnh hồ sen, ngoài miệng dặn dò: "Đi theo."

Ngọc Giảo có chút nghi hoặc: "Chủ quân đây là..."

"Không phải nói muốn uống trà sao?" Tiêu Ninh Viễn mỉm cười nói.

Ngọc Giảo vội vàng đuổi theo Tiêu Ninh Viễn.

Lúc này Lý thị và Tiết Ngọc Dung cũng đang ở trong sân Lý thị uống trà, bên cạnh là Tiết Canh sắc mặt khó coi đang đứng.

Vừa rồi yến hội nhiều người, bọn họ vẫn luôn chịu đựng lửa trong lòng để mở tiệc chiêu đãi khách.

Bây giờ tân khách nhao nhao tán đi, mẫu tử ba người này rốt cục tụ cùng nhau, bàn lại chuyện phát sinh hôm nay.

Tiết Ngọc Dung châm trà cho Lý thị: "Mẫu thân uống một ngụm trà, xin bớt giận."

Lý thị uống một ngụm trà, liền nhìn Tiết Canh quát lớn: "Ngươi nói thử xem! Làm sao lại không biết đầu óc dài thêm một chút! Đầu óc ngươi phàm là bằng một nửa tỷ tỷ ngươi, cũng không đến mức bị Tiết Lang kia tính kế!"

Tiết Canh rất ủy khuất: "Mẫu thân, đây cũng không thể trách con, con cũng không nghĩ tới Tiết Lang sẽ muốn khoe khoang ở thọ yến của tổ mẫu!"

Tiết Ngọc Dung cũng giúp đỡ khuyên nhủ: "Mẫu thân, chuyện này không thể trách đệ đệ, muốn trách thì trách Tiết Lang, vậy mà vọng tưởng giẫm đệ đệ trèo lên trên!"

Nói đến đây, Tiết Ngọc Dung hơi dừng lại: "Từ khi Tiết Lang bắt đầu thi thái học, sợ là đã có ý nghĩ không an phận, hắn đây là muốn vượt qua mẫu thân trở nên nổi bật đấy."

Lý thị nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Nghĩ trở nên nổi bật? Quả thực chính là nằm mơ!"

Chẳng qua chỉ là một nhạc tịch quan kỹ mà bà ta vì lấy lòng phu quân, mua về mà thôi, cho dù sinh hài tử, cũng chỉ xứng đời đời kiếp kiếp làm nô, đừng hòng từ trong lòng bàn tay của bà ta lật ra!

Tiết Ngọc Dung nhìn Lý thị hỏi: "Vậy mẫu thân định làm như thế nào?"

"Hắn bây giờ vào Thái Học lại có danh tiếng, tạm thời không tiện động đến hắn nhưng Liễu tiểu nương, lại chỉ là một lương thiếp nho nhỏ, chẳng phải là tùy ý ta xử trí sao?" Lý thị híp mắt nói.

"Ngày mai, ta sẽ khiến bà ta ngay cả lương thiếp này cũng không làm được!" Lý thị sắc mặt âm trầm.

Ai biết tiếng nói vừa mới dứt.

Đại nha hoàn Hải Đường của Lý thị liền vô cùng lo lắng chạy vào, câu đầu tiên vào nhà chính là: "Phu nhân! Không tốt! Không tốt!"

Tiết Ngọc Dung nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày.

Lý thị cũng quát lớn: "Có lời gì cứ nói! Ai không tốt?

Lúc này Hải Đường mới dừng bước, nhìn về phía Lý thị nói: "Phu nhân, Hầu gia nói muốn nâng Liễu tiểu nương làm quý thiếp!"

Người trong phòng nghe xong lời này, đều hơi sững sờ.

Nhất là hai người Lý thị và Tiết Ngọc Dung liếc nhau một cái, đều từ trong ánh mắt của nhau nhìn ra ngoài ý muốn.

Liễu tiểu nương cũng từng được Vĩnh Xương Hầu yêu thích một thời gian, đây cũng không phải lần đầu tiên Vĩnh Xương Hầu muốn nâng cao thân phận cho Liễu tiểu nương nhưng đều không thể trưng cầu được sự đồng ý của Lý thị.

Vĩnh Xương hầu căn cứ ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chưa bao giờ bởi vì thiếp thất mà đối nghịch với Lý thị.

Ai bảo nhà mẹ đẻ Lý thị có thực lực nhất định, chuyện Lý thị không cho phép, hắn cũng liền dừng tâm tư.

Sau đó mẹ con Liễu tiểu nương ba người đã bị Lý thị gán cho một tội danh không có căn cứ, đuổi ra khỏi hầu phủ.

Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy.

Hầu phủ tuy rằng nữ nhân không ít nhưng dưới Lý thị, chưa bao giờ xuất hiện quý thiếp.

Tính cả Liễu tiểu nương và tiểu nương của Tiết Ngọc Thường, trong phủ tổng cộng chỉ có hai lương thiếp.

Ngoài ra... Những nữ nhân khác đều là tiện thiếp và thông phòng.

Lời này của Hải Đường rơi vào trong tai Lý thị, dĩ nhiên là giống như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!

Sắc mặt Lý thị lập tức âm trầm: "Tiện nhân U Phương viện này đến cùng muốn làm cái gì? Để nhi tử nổi bật coi như xong, chính mình còn muốn nâng thân phận!"

"Nhanh, Dung nhi, Canh nhi, các ngươi theo ta đi gặp phụ thân các ngươi! Tuyệt đối không thể để cho tiện nhân này thực hiện được!" Lý thị vừa nói, vừa dùng tay áo phất qua chén trà trên bàn.

Chén trà "ào" một tiếng, bị đẩy ngã, nước trà bên trong đổ đầy bàn.

Nhưng Lý thị căn bản không chú ý đến chuyện này, mà lạnh mặt đi về phía trước.

Tiết Ngọc Dung vội vàng đuổi theo, đi đến trước mặt Lý thị đỡ Lý thị đang tức giận.

Lý thị thật sự tức giận.

Bà ta đang muốn đè thân phận của Liễu tiểu nương xuống nhưng Liễu tiểu nương đã được nâng lên làm Quý thiếp, trong lòng bà ta sao có thể không bốc hỏa?

Vĩnh Xương hầu đáp ứng xong chuyện Ngọc Giảo, nâng Quý thiếp cho Liễu tiểu nương, sau đó liền đi thư phòng.

Lúc này nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý thị, thần sắc trên mặt có chút không được tự nhiên.

Sở dĩ hắn trốn đến thư phòng này, chính là sợ Lý thị gây chuyện với hắn.

Bây giờ xem ra là không tránh khỏi chuyện này...

Lý thị cũng không cho người thông truyền, cũng không mang bộ dáng đại cô nương ngày xưa, mà một cước đá văng cửa thư phòng.

Sau khi bà ta vào nhà, liền nhìn thấy Vĩnh Xương Hầu đang ngồi ở trước bàn sách luyện chữ.

Lý thị thấy Vĩnh Xương hầu bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, liền càng tức giận: "Hầu gia không có gì muốn nói sao?"

Vĩnh Xương Hầu nhíu mày nhìn về phía Lý thị: "Ngươi cảm thấy ta nên nói gì?"

"Chỉ nói Liễu thị! Hầu gia không phải nên dặn dò ta một chút sao?" Lý thị hỏi lại.

Lý thị và Tiết Ngọc Dung không giống nhau.

Tiết Ngọc Dung ở Bá phủ, tuy rằng không đến mức bước đi khó khăn nhưng tóm lại là không dám nói chuyện như vậy với Tiêu Ninh Viễn, ngược lại mỗi câu nói đều phải thuận theo Tiêu Ninh Viễn, chỉ sợ chọc Tiêu Ninh Viễn không vui.

Nhưng Lý thị ở trong Hầu phủ này, bình thường nhìn dịu dàng đại khí nhưng nếu như nổi giận, cũng là phá lệ không để người ở trong mắt.

Vĩnh Xương hầu nghe xong lời này của Lý thị, trong đầu không nhịn được hiện ra lời Ngọc Giảo vừa nãy, nói hắn sợ Lý thị 

Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống: "Thế nào? Chuyện của Liễu thị, bản hầu không làm chủ được sao?"

Bình thường Vĩnh Xương Hầu cũng không dám khiêu chiến với Lý thị như vậy.

E là hôm nay uống không ít, lại thêm bị lời nói của Ngọc Giảo kích thích, cả người đều kiên cường hơn không ít so với ngày xưa.

Lý thị nhìn bộ dáng Vĩnh Xương Hầu như vậy, tức giận đến mức trước mắt tối sầm, muốn hôn mê.

Tiết Ngọc Dung vội vàng đỡ Lý thị, nhìn Vĩnh Xương Hầu nói: "Phụ thân, sao người có thể làm mẫu thân tức giận như vậy?"

Vĩnh Xương Hầu nhíu mày: "Dung nhi, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng dính vào!"

Tiết Ngọc Dung cau mày nói: "Phụ thân, người thật sự muốn vì một thiếp thất, chọc mẫu thân không thoải mái sao?"

Sắc mặt Lý thị tái nhợt lại suy yếu nhưng ngữ khí lại phá lệ kiên định: "Dung nhi, ngươi không cần nhiều lời, nếu phụ thân ngươi khăng khăng như thế, vậy ta liền thu dọn đồ đạc, về nhà mẹ đẻ, cũng xin Hầu gia viết một phong thư phóng thê, từ nay về sau, chớ nói quý thiếp, coi như là ngươi để bà ta làm phu nhân của ngươi, để cho bà ta sinh hạ tiện chủng làm đích tử đích nữ, ta cũng không có ý kiến!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play