Liễu tiểu nương nói xong, liền lo lắng nhìn về phía Ngọc Giảo: "Chỉ là sau lần này, Tiết Ngọc Dung nhất định sẽ làm khó con, sợ là con càng khó sống hơn."

Khoé môi Ngọc Giảo nhếch lên, khẽ cười nói: "Nương, người cứ yên tâm đi! Chỉ cần người và đệ đệ sống tốt, về phần ta... Con có đạo sinh tồn của con."

Liễu tiểu nương vươn tay ra, vuốt vuốt tóc Ngọc Giảo, thấp giọng nói: "Làm con uất ức rồi."

Ngọc Giảo nhìn Liễu tiểu nương và Tiết Lang, ánh mắt càng kiên định hơn so với trước.

Nếu phản kháng, có lẽ sẽ chịu đau đớn đứt xương trong chốc lát nhưng sớm muộn gì cũng có lúc vết thương khép lại, sớm muộn gì bọn họ cũng có ngày đứng lên.

Nếu không phản kháng, cả nhà bọn họ đều sẽ bị nhà giàu có lớn như vậy lột da lột xương, cuối cùng ngay cả tro xương cũng không còn.

Bày ở trước mặt bọn họ vốn là tuyệt lộ, đã là tuyệt lộ, cần gì phải sợ hãi gian nan?

Ngọc Giảo và Tiết Lang dùng bữa ở chỗ Liễu tiểu nương.

Xem như thời gian an bình khó được của ba mẹ con.

Chờ màn đêm buông xuống, yến hội kết thúc.

Ngọc Giảo nhìn sắc trời, liền đứng dậy đi ra ngoài: "Nương, con phải đi rồi."

Liễu tiểu nương ôn nhu nói: "Vạn sự cẩn thận!"

Ngọc Giảo cười nói: "Nương, người và Lang Nhi cũng phải bảo trọng."

Tiết Lang thấy bộ dáng Ngọc Giảo và Liễu tiểu nương khó bỏ khó phân, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Hắn nhất định phải cố gắng nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày thi đậu công danh, mang theo tiểu nương tự lập môn hộ, cũng muốn đón tỷ tỷ từ trong Bá phủ ra, người một nhà đoàn viên cùng nhau.

Nếu tỷ tỷ nguyện ý tái giá, vậy hắn liền tự mình chọn một lang quân như ý cho tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không nguyện ý tái giá, vậy hắn liền nuôi tỷ tỷ một đời, tóm lại, quyết sẽ không để tỷ tỷ làm thiếp người khác, lại ở dưới người khác, ngay cả về nhà gặp tiểu nương một lần cũng không thể tự mình làm chủ.

Ngọc Giảo từ U Phương Viện đi ra, liền dẫn Xuân Chi đi ra ngoài phủ.

Lúc đi ngang qua gần thư phòng của Vĩnh Xương Hầu, Ngọc Giảo nhìn thấy Vĩnh Xương Hầu.

Nàng dừng chân, hành lễ với Vĩnh Xương Hầu: "Phụ thân."

Nếu là thường ngày, Vĩnh Xương Hầu thấy Ngọc Giảo, đại khái sẽ không cho nữ nhi này nửa cái ánh mắt nhưng bây giờ... Vĩnh Xương Hầu đã hơi say, vậy mà cũng dừng bước, nhìn về phía Ngọc Giảo.

Nếu không phải là Ngọc Giảo, hôm nay Tiêu Ninh Viễn cũng không có khả năng xuất hiện ở Vĩnh Xương Hầu này, hôm nay hắn cũng không có mặt mũi.

Hắn có thể nào không xem trọng Ngọc Giảo mấy phần?

Nữ nhi trước mắt, thân hình như liễu xanh trước gió, trong mắt ngọc mày ngài mang theo vài phần diễm lệ, nhan sắc đẹp như vậy... Đến làm cho ánh mắt của hắn có chút hoảng hốt, nhịn không được nhớ tới rất nhiều năm trước...

Lúc hắn mới gặp Liễu tiểu nương.

Đó là chuyện của hai mươi năm trước.

Hắn mang theo gia quyến về Cô Tô tế tổ, chính là ở đó, gặp Liễu tiểu nương thân là nhạc tịch quan kỹ.

Liễu tiểu nương vũ điệu khuynh thành, liền khiến hắn ghi tạc trong lòng.

Hắn muốn chuộc thân cho Liễu tiểu nương nhưng không biết vì sao, Liễu tiểu nương cự tuyệt.

Hắn vốn tưởng rằng, kiếp này mình vô duyên với cô nương này, vì thế đi lên thuyền Cô Tô, vẽ hai ngày liên tiếp, nữ nhân trong tranh chính là Liễu tiểu nương.

Nhưng đến ngày thứ ba, không biết Đại phu nhân Lý thị dùng biện pháp gì thuyết phục Liễu tiểu nương, từ đó, Liễu tiểu nương trở thành một thê thiếp bên cạnh hắn.

Đúng vậy, điều kiện duy nhất để Liễu tiểu nương vào phủ chính là thoát khỏi tiện tịch, vào lương tịch, làm lương thiếp như thế cũng chỉ là thiếp mà thôi.

Dù Liễu tiểu nương sinh con trai con gái, nàng vẫn là lương thiếp.

Vĩnh Xương hầu chậm rãi phục hồi tinh thần, an tĩnh đứng trước mặt mình, nữ tử ngay cả khí chất đều không khác Liễu tiểu nương là mấy, cũng không phải là Liễu tiểu nương, mà là nữ nhi của mình và Liễu tiểu nương.

Ngữ khí của hắn hòa hoãn vài phần: "A Giảo, phải đi rồi sao? Không ở lại phủ thêm một lúc sao?"

Ngọc Giảo mím môi, thấp giọng nói: "Ngọc Giảo không dám chậm trễ thời gian của chủ quân và đích tỷ."

Thấy Ngọc Giảo được sủng ái, cũng không ỷ sủng mà kiêu ngạo, ngược lại vẫn tôn trọng Tiết Ngọc Dung, trong lòng Vĩnh Xương Hầu lại nhiều hơn mấy phần trấn an.

"A Giảo, bây giờ Trung Dũng bá cưng chiều ngươi, ngươi nắm lấy cơ hội, sớm trước sinh hạ Lân nhi cho Trung Dũng bá."

Nói đến đây, Vĩnh Xương Hầu hơi dừng lại: "Tỷ muội các ngươi đều là nữ nhi của Vĩnh Xương Hầu phủ, dĩ nhiên là đồng khí liên chi, đừng để Vĩnh Xương Hầu phủ rơi vào tay người khác!"

Vĩnh Xương hầu nghĩ đơn giản.

Chỉ cần người thừa kế đời tiếp theo của phủ Trung Dũng Bá, trên người có huyết mạch của phủ Vĩnh Xương Hầu, vậy phủ Vĩnh Xương Hầu bọn họ có thể dựa vào cây đại thụ phủ Trung Dũng Bá này hóng mát!

Đừng thấy tước vị của Vĩnh Xương Hầu nhìn như tước vị cao hơn Trung Dũng bá.

Nhưng triều đình vì tiết kiệm chi tiêu, đã tước một ít tước vị nhàn tản.

Vĩnh Xương Hầu hiểu rất rõ về mình, nếu muốn đảm bảo Vĩnh Xương Hầu phủ có vinh hoa lâu dài, cây đại thụ Trung Dũng bá này, hắn nhất định phải dựa vào!

Huống chi... Hắn còn có kế hoạch khác, cũng cần phủ Trung Dũng bá ủng hộ.

Ngọc Giảo nghe lời này, nhìn về phía Vĩnh Xương Hầu: “Phụ thân nói rất đúng.”

Nói đến đây, Ngọc Giảo có chút dừng lại: "Chỉ là..."

Vĩnh Xương Hầu nghi hoặc nhìn về phía Ngọc Giảo: "Nhưng mà có chỗ nào khó? Nếu ngươi có gì khó xử, chỉ cần nhắc với phụ thân, chỉ cần phụ thân có thể làm được, phụ thân tất nhiên sẽ dốc hết khả năng ủng hộ ngươi!"

Ngọc Giảo tiếp tục nói: "Chỉ là nữ nhi cảm thấy, bây giờ đệ đệ đã dựa vào bản lĩnh của mình thi vào Thái học, ta cũng trở thành sủng thiếp của Trung Dũng Bá nhưng tiểu nương của chúng ta, vẫn chỉ là một lương thiếp của phủ Vĩnh Xương Hầu."

Nói đến đây, Ngọc Giảo có chút dừng lại: "Ta đây là lo lắng thay phụ thân, sợ sau khi Lang nhi đến Thái Học, người khác nói phụ thân không tiếc tài năng, cũng sợ Trung Dũng bá cảm thấy phụ thân không coi trọng ta... Từ đó ảnh hưởng phụ thân."

Vĩnh Xương Hầu nghe xong lời này, hơi sững sờ.

Hắn nhìn giống như hồ đồ nhưng kỳ thật tâm sáng như gương.

Lời này của Ngọc Giảo nghĩ chút liền rõ ràng, Vĩnh Xương Hầu hiểu rõ, Ngọc Giảo đây là muốn thay Liễu tiểu nương thăng một danh phận.

Trên thực tế... Vĩnh Xương Hầu đối với việc Liễu tiểu nương là lương thiếp hay là quý thiếp, đều không có cái gì quan trọng, chỉ cần Lý thị không tranh cãi với hắn là được.

Nhưng hôm nay... Ngọc Giảo nói như vậy, hắn lại không thể không cẩn thận ngẫm lại.

Phải biết rằng bây giờ Ngọc Giảo là nhân vật mấu chốt gắn bó Vĩnh Xương Hầu phủ và Trung Dũng Bá phủ, có thể nói nàng đối với Vĩnh Xương Hầu này vẫn có một chút phân lượng.

Thấy Vĩnh Xương Hầu không nói lời nào.

Ngọc Giảo liền thấp giọng nói: "Nếu phụ thân e ngại Đại phu nhân Lý thị, cảm thấy việc này khó xử, thì thôi, Ngọc Giảo không dám làm khó phụ thân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play