Ngọc Giảo đang muốn hô, người nọ liền thả người nhảy vào Lãm Nguyệt viện.
Nàng thấy rõ người tới, mở to hai mắt nhìn... Tiêu Ninh Viễn này sao lại giống như quân tử đầu trộm đuôi cướp, muốn leo tường?
Tiêu Ninh Viễn cũng không phải cố ý đến lật đầu tường Ngọc Giảo.
Hôm nay Tiêu Ninh Viễn bận rộn công vụ, mãi đến vừa rồi mới buông giấy bút xuống.
Sau đó đi ra hít thở.
Ánh trăng vừa vặn, hắn nhảy lên chỗ cao, vốn là muốn ngắm trăng (thưởng nguyệt) tốt hơn, nào ngờ... lại thưởng được Ngọc Giảo.
Chỉ Cảnh Trai và Lãm Nguyệt Viện, hai viện cách nhau rất gần, có thể nói là cách nhau một bức tường.
Cho nên mới cho Ngọc Giảo một loại ảo giác, Tiêu Ninh Viễn đứng trên đầu tường Lãm Nguyệt viện.
Tiêu Ninh Viễn thấy Ngọc Giảo nhìn thấy, liền nhảy thẳng vào Lãm Nguyệt viện.
"Chủ... Chủ quân." Ngọc Giảo vừa rồi bị dọa, nói chuyện còn có chút lắp bắp.
Tiêu Ninh Viễn liếc nhìn Ngọc Giảo: "Sao còn chưa ngủ?"
Ngọc Giảo thấp giọng nói: "Thiếp đang chép kinh Phật."
Lúc chiều Tiêu Ninh Viễn nghe Ngọc Giảo nói đến chuyện chép kinh Phật, lúc này lại nghe được, liền nói: "Cho dù là chép kinh Phật, cũng phải nghỉ ngơi chứ?"
Ngọc Giảo cũng không oán giận, mà là nhìn Tiêu Ninh Viễn cười nói: "Chủ quân không phải cũng không nghỉ ngơi sao?"
Nói đến đây, Ngọc Giảo có chút dừng lại: "Huống hồ, hôm nay nếu ta ngủ sớm thì sẽ không gặp được chủ quân."
Lời này của Ngọc Giảo khiến trong lòng Tiêu Ninh Viễn mềm nhũn.
Sự mệt mỏi vừa rồi đều tan đi.
Hắn kéo tay Ngọc Giảo, tự nhiên mà đi vào trong phòng.
Ngọc Giảo là khóc mệt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Giảo liền cảm thấy, đau nhức không chỉ là cổ tay của mình, còn có toàn thân.
Tiêu Ninh Viễn quả thực không phải là người!
Nhìn giống như ôn hòa nhã nhặn nhưng ở trên loại chuyện này, vậy mà cũng có một mặt điên cuồng như vậy.
Nhưng cũng may đêm qua Tiêu Ninh Viễn leo tường tới, người bên ngoài không biết Tiêu Ninh ngủ ở chỗ mình.
Thế cho nên, Cầm Sắt Viện không có đưa tới thuốc bổ.
Nếu không, đầu lưỡi của nàng còn phải chịu tội một lần.
Tiết Ngọc Dung mặc dù sai người đưa thuốc bổ thân thể cho nàng nhưng lại không cho người đặt cam thảo trong thuốc này, thuốc kia đắng giống như cái gì.
Cho dù là loại người không sợ đắng như Ngọc Giảo, uống một lần, cũng cảm thấy miệng lưỡi chua xót chua xót, đặc biệt ngán ngẩm.
...
Đảo mắt đã qua hai ngày.
Đến thời gian yết bảng Thái học.
Lúc Ngọc Giảo sáng sớm, liền gấp đến độ xoay quanh, sau đó phái Xuân Chi đi ra ngoài, để Xuân Chi đi tìm hiểu tin tức cho mình.
Nàng là tiểu nương, không thể tùy ý xuất phủ nhưng lại có thể để nha hoàn đi ra ngoài.
Tàng Đông ở cửa sau, thấy được Xuân Chi.
"Sớm như vậy, ngươi đi ra ngoài làm gì?" Tàng Đông thuận miệng hỏi.
Xuân Chi không quá chào đón Tàng Đông nhưng trong lòng lại nghĩ, Tàng Đông này là hồng nhân trước mặt chủ quân, vì tiểu nương, nàng vẫn phải nhịn một chút, vì thế Xuân Chi liền nghiêm túc mở miệng: "Tiểu nương bảo ta ra ngoài hỏi thăm Tiết Lang công tử có thi đậu Thái Học không."
Đây không phải chuyện ám muội gì, Xuân Chi cũng không cần phải giấu diếm.
Tàng Đông từ hậu viện đến Lãm Nguyệt viện, nhìn thấy Ngọc Giảo liền đi thẳng vào vấn đề.
"Ngọc tiểu nương, chủ quân phân phó, bảo ngươi cùng hắn rời phủ."
Ngọc Giảo nhìn Tàng Đông truyền lời trước mắt, có chút ngoài ý muốn: "Chủ quân để cho ta cùng hắn xuất phủ?"
Tàng Đông gật đầu: "Ngọc tiểu nương mau lên, chủ quân nói, chỉ chờ ngươi nửa nén hương."
Nói xong Tàng Đông liền rời đi.
Ngọc Giảo có chút ngoài ý muốn, trước đó Tiêu Ninh Viễn ngoại trừ mang Mạnh Trắc phu nhân ra khỏi phủ, cũng không có một mình dẫn theo những người khác rời phủ!
Sao bây giờ hắn lại muốn dẫn mình xuất phủ?
Ngọc Giảo mặc dù suy nghĩ không thấu nhưng vẫn là lấy tốc độ nhanh nhất thu thập, sau đó đi chỗ cửa sau ngồi xe ngựa.
Tàng Đông một thân kiêm mấy chức, bây giờ liền thay thế nhân vật phu xe.
Ngọc Giảo dùng cả tay chân leo lên xe ngựa, liền ở bên trong xe nhìn thấy Tiêu Ninh Viễn một thân triều phục.
Triều phục của Tiêu Ninh Viễn có màu đỏ tươi, ống tay áo có thêu hoa văn hình mây, vạt áo có thêu biểu tượng may mắn nguyệt thăng thương hải ( mặt trăng nổi lên biển). Mặc bộ triều phục như vậy lên người Tiêu Ninh Viễn sẽ khiến cho Tiêu Ninh Viễn có thêm vài phần quan uy.
Ngọc Giảo vốn cảm thấy trên người Tiêu Ninh Viễn có một loại khí chất không giận tự uy, hôm nay Tiêu Ninh Viễn mặc triều phục, Ngọc Giảo liền càng không dám tới gần.
Tiêu Ninh Viễn muốn vào triều... Sao còn gọi mình tới?
Đôi môi đỏ mọng của Ngọc Giảo khẽ mở, muốn hỏi một câu nhưng đang muốn mở miệng, liền thấy Tiêu Ninh Viễn đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Ninh Viễn hôm qua bận rộn công vụ, sau lại ở Lãm Nguyệt viện, cùng Ngọc Giảo làm càn một lần, sáng nay Ngọc Giảo chưa tỉnh, hắn lại dậy sớm, khó tránh khỏi có chút tinh thần không tốt.
Thấy Tiêu Ninh Viễn nhắm mắt nghỉ ngơi, Ngọc Giảo cũng không dám tùy tiện mở miệng, lúc này liền trầm mặc ngồi ở một góc xe ngựa.
Cuối cùng xe ngựa dừng lại.
Giọng Tàng Đông truyền đến: "Ngọc tiểu nương, đến rồi."
Ngọc Giảo có chút nghi hoặc xốc lên màn xe ngựa, nhìn thoáng qua bên ngoài, có chút kinh ngạc: "Thái học?"
Tàng Đông liền mở miệng nói: "Ngọc tiểu nương, một canh giờ sau, ở Thượng Dương trà lâu chờ là được, đến lúc đó, ta sẽ đánh xe ngựa tới đón ngươi."
Ngọc Giảo lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra!
Nàng cơ hồ không thể tin được.
Tiêu Ninh Viễn biết mình nhớ trong lòng chuyện của Tiết Lang, cho nên cố ý mang mình xuất phủ sao? Chính là vì để cho mình tận mắt đến xem yết bảng?
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Ngọc Giảo có một loại tư vị nói không nên lời.
Tiêu Ninh Viễn làm như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì chuyện rơi xuống nước trước đó, đối với mình áy náy, cho nên đền bù chính mình sao?
Chắc không phải.
Người như Tiêu Ninh Viễn, nếu đã bồi thường cho mình, làm sao có thể bởi vì những chuyện này, một mực áy náy?
Vậy thì hắn đây là...
Ngọc Giảo cảm thấy Tiêu Ninh Viễn này, có chút làm người ta suy nghĩ không thấu.
Cũng mặc kệ Tiêu Ninh Viễn là bởi vì bị sắc đẹp của mình hấp dẫn hay là nguyên nhân gì khác, chuyện hôm nay, trong lòng Ngọc Giảo tràn đầy cảm kích.
Lúc Ngọc Giảo xuống xe, Tiêu Ninh Viễn còn chưa tỉnh lại.
Nhưng nàng vẫn nhẹ giọng, lại trịnh trọng nói một câu: "Đa tạ chủ quân."
Ngọc Giảo xuống xe.
Tàng Đông vỗ nhẹ ngựa, xe ngựa chậm rãi rời đi.
Chính là lúc này, Tiêu Ninh Viễn mở mắt, trong con ngươi đen nhánh, cũng không có nửa điểm buồn ngủ.
Hắn nghĩ đến lời Ngọc Giảo vừa nói, khóe môi hơi giương lên.
Hôm qua hắn đã phát giác được, Ngọc Giảo bởi vì chuyện Tiết Lang mà không tập trung.
Sáng sớm hôm nay, lúc Tàng Đông và Xuân Chi nói chuyện với nhau, hắn ở ngay gần đó.
Chút chuyện nhỏ này, hắn thành toàn Ngọc Giảo một chút thì có làm sao?
Lúc này đã có một ít học sinh chờ yết bảng trong chốc lát, những học sinh trẻ tuổi này cũng nhìn thấy Ngọc Giảo.
Bộ dáng của Ngọc Giảo quá xuất chúng, nhất là khí chất quyến rũ và thanh lệ cùng tồn tại kia, đặc biệt hấp dẫn người.
Lập tức liền có người đánh bạo sáp đến Ngọc Giảo: "Cô nương tới tìm công tử nhà ai?"
Ngọc Giảo đang muốn mở miệng đuổi người, Xuân Chi liền không biết từ nơi nào lao ra, mở miệng nói: "Mắt mù sao? Không nhìn thấy nương tử nhà ta đã búi tóc rồi sao? "
Búi tóc, liền đại biểu Ngọc Giảo đã gả cho người.
Thư sinh kia vừa rồi nhìn thấy một mình Ngọc Giảo đứng ở đó. Hơn nữa khí chất yếu đuối, vốn tưởng rằng dễ nói chuyện, không nghĩ tới nửa đường sẽ giết ra một Xuân Chi, trong lúc nhất thời bị sặc đến á khẩu không trả lời được, vội vàng xám xịt rời đi.
Xuân Chi lúc này mới nhìn Ngọc Giảo cao hứng nói: "Tiểu nương, sao ngươi cũng tới? Phu nhân cho phép ngươi ra ngoài?"
Nói xong Xuân Chi nhìn trái nhìn phải một chút, thấy chỉ có một mình Ngọc Giảo, liền lo lắng mở miệng: "Cô nương, chỉ có một mình người sao?"
Ngọc Giảo cười nói: "Không phải một mình."
Nói xong Ngọc Giảo liền chỉ chỉ phía sau cách đó không xa, đi theo một tùy tùng.
Sau khi xuống xe nàng mới phát hiện, có tùy tùng đi theo mình.