Đây là một người khác, không thể nào là Tiết Ngọc Dung được?
Tiết Ngọc Dung trước khi mang thai con cho nàng ta, hoàn toàn không cần phải làm chuyện này.
Tình huống lúc này chính là, Ngọc Giảo biết có người muốn hạ độc mình nhưng không biết hắc thủ phía sau màn này là ai...
Bởi vì cái gọi là minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.
Ngọc Giảo lúc này đã khắp cả người phát lạnh.
Trước đây nàng đã biết thiếp thất khó làm, nhà cao cửa rộng sống không dễ nhưng không ngờ lại đáng sợ như vậy.
Hai người Xuân Chi và Thu Hành cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lúc này đều đau lòng nhìn về phía Ngọc Giảo.
"Tiểu nương..." Xuân Chi khẽ gọi.
Ngọc Giảo ngẩng đầu nhìn về phía hai nha hoàn: "Xuân Chi, Thu Hành, ta ở trong Bá phủ này, không biết con đường phía trước, bước đi liên tục gian nan, nếu như các ngươi không muốn đi theo ta. Hiện tại liền có thể nói ra, ta chắc chắn sẽ đi cầu chủ quân, an bài cho các ngươi một con đường tốt."
Xuân Chi vội vàng nói: "Tiểu nương, ngươi nói cái gì vậy! Ngươi cứu mạng ta, ngươi mãi mãi cũng là chủ nhân của ta!"
Thu Hành cũng nói theo: "Tiểu nương, người đối xử với ta tốt như vậy, cả đời này ta cũng muốn đi theo người!"
Ngọc Giảo nhìn về phía hai người, trong lòng hơi cảm thấy an ủi, ôn nhu mà kiên định nói: "Vậy sau này, để chúng ta cùng ở lại Bá phủ này, xông ra một con đường sống."
"Những người kia muốn cho ta chết, muốn ta sống không tốt nhưng ta hết lần này tới lần khác muốn sống thật tốt, còn phải sống thật đặc sắc!" Ngọc Giảo mắt lộ ra kiên định mở miệng.
Sau khi đến Bá phủ.
Ngọc Giảo dẫn hai nha hoàn, trở về Lãm Nguyệt viện.
Nhưng phu xe kia lại tới Cầm Sắt Viện.
Tiết Ngọc Dung nghe phu xe kia bẩm báo xong, cười lạnh một tiếng: "Ta biết ngay mà, tiểu tiện nhân Ngọc Giảo này, nghĩ xuất phủ như vậy, nhất định là có mục đích khác, thì ra là vì đệ đệ hạ tiện kia của nàng!"
Triệu ma ma tiếp tục nói: "Phu nhân chớ tức giận, suy nghĩ theo hướng tốt, chính là vì Ngọc Giảo quan tâm Tiết Lang và Liễu tiểu nương, chúng ta mới có thể bắt chẹt nàng."
Triệu ma ma biết khuyên người.
Tiết Ngọc Dung nghe xong liền gật đầu: "Ngươi nói có mấy phần đạo lý."
"Nhưng tiện nhân Ngọc Giảo này, sau khi xuất phủ lén ta đi gặp Tiết Lang, chuyện này lại không thể để yên như vậy được! Làm sao cũng phải gõ một cái, miễn cho về sau nàng lén ta làm ra chuyện khác tới!" Tiết Ngọc Dung híp mắt nói.
Tiết Ngọc Dung hơi đảo mắt, nhìn quyển kinh phật trên bàn, nói với Thúy Châu: "Đưa cho Ngọc Giảo, bảo nàng trước mười lăm tháng này chép trăm lần, cầu phúc cho lão phu nhân."
...
Lãm Nguyệt viện.
Ngọc Giảo nhìn quyển kinh thư trước mặt, nhịn không được mà rũ mắt.
Số lượng từ trong kinh thư cũng không ít, trong vòng vài ngày liền viết đủ trăm lần, nghĩ tới mấy ngày nay, nàng đều không có nghỉ ngơi.
Trong lòng Ngọc Giảo biết, hôm nay mình đi phường Thanh Mặc, Tiết Ngọc Dung lại phạt mình chép kinh thư, khẳng định là bởi vì chuyện này gõ nàng.
Nàng cũng không còn lời nào để nói, lúc trước đi gặp Tiết Lang, nàng đã nghĩ đến sau khi hồi phủ sẽ bị làm khó, bây giờ khó xử... so với trong tưởng tượng của nàng, nhẹ hơn rất nhiều.
Trông chờ vào Tiết Ngọc Dung có lương tâm, giảm bớt trách phạt này cho nàng là quá không thực tế, cho nên Ngọc Giảo quyết định sớm bắt đầu viết.
Như vậy thời gian sẽ thong dong hơn một chút.
Chỉ có điều bắt đầu từ sớm cũng cần bút mực giấy nghiên.
Mấy thứ đồ này, trong phủ cũng sẽ không phát xuống, bằng không hôm nay nàng cũng sẽ không kiếm tiền đi mua bút mực.
Ngọc Giảo nghĩ nghĩ, phân phó Xuân Chi một câu: "Ngươi đi tìm Tiền quản sự, kể lại chi tiết mọi chuyện, xem Tiền quản sự có thể lấy cho ngươi một ít giấy và bút mực hay không."
Nếu không thể... Vậy còn phải nghĩ biện pháp khác.
Ngày tháng không có tiền này, thật sự không dễ chịu!
Không bao lâu sau, Xuân Chi đã trở về, trên tay cầm không ít đồ.
Ngọc Giảo có chút ngoài ý muốn nói: "Sao lại cầm nhiều như vậy về?"
Lấy nhiều giấy một chút thì cũng thôi đi nhưng mà bút Xuân Chi lại trực tiếp cầm hai cây, ngay cả nghiên mực cũng là hai cây, còn có rất nhiều khối mực tốt nhất.
Bá phủ quản lý có chút nghiêm ngặt, mỗi thiếp thất dựa theo cấp bậc khác nhau, nhưng trong phạm vi nhất định, từ quản sự lấy một vài thứ nhưng những thứ đáng giá... Lại không có khả năng một hơi đưa quá nhiều.
Trừ phi có chủ quân hoặc là phu nhân phân phó.
Xuân Chi cười nói: "Tiền quản sự đã nói, chủ quân đã phân phó, Ngọc tiểu nương nếu muốn cái gì, đều có thể đến chỗ quản sự nhận lấy."
Ngọc Giảo nghe xong lời này, tâm tình trong nháy mắt phức tạp.
Nàng không ngờ Tiêu Ninh Viễn lại cố ý phân phó chuyện này.
...
Ngọc Giảo mở trang giấy ra, bắt đầu chép kinh văn.
Lúc đặt bút, chữ viết thành dĩ nhiên không phải thể Kim Triện nữ tử thường dùng, kiểu chữ Kim Triện thể lịch sự tao nhã đẹp mắt, là kiểu chữ các nữ tử khuê các thường dùng.
Mà chữ Ngọc Giảo viết ra, ngược lại giống như nhạn lạc bình sa, Thanh Phong Vân Ẩn, mặc dù Ngọc Giảo đã tận lực thu liễm mấy phần nhưng vẫn có thể làm cho người ta nhìn ra, thần vận bên trong chữ này khác biệt.
Ngọc Giảo viết mấy chữ xong, nhìn chữ kia, nhíu nhíu mày.
Không nhịn được liền đem trang giấy vo lại, ném vào chỗ giỏ giấy ở cửa.
Tiêu Ninh Viễn chính là lúc này tiến vào.
Viên giấy kia lăn đến dưới chân Tiêu Ninh Viễn.
Ngọc Giảo nhận thấy Tiêu Ninh Viễn đến, vội vàng ngạc nhiên nhìn lại: "Chủ quân!"
Tiêu Ninh Viễn cúi đầu, nhìn cục giấy trên mặt đất, liền muốn xoay người nhặt lên.
Ngọc Giảo vội vàng cho Xuân Chi một ánh mắt, Xuân Chi trước một bước nhặt lên, lúc này Ngọc Giảo mới mở miệng nói: "Chủ quân, thiếp không phải cố ý dùng cục giấy nện người, thiếp không nghĩ tới chủ quân sẽ tới..."
Hiện tại đang là buổi chiều.
Bình thường mà nói, Tiêu Ninh Viễn đều là lúc bữa tối mới có thể tới.
Tiêu Ninh Viễn không nhìn cục giấy trong tay Xuân Chi, ngược lại đi vào bên trong, hắn liếc nhìn Ngọc Giảo, mở miệng nói: "Đang viết chữ?"
Ngọc Giảo mở miệng nói: "Viết kinh Phật."
Tiêu Ninh Viễn tò mò nhìn về phía Ngọc Giảo: "Viết hai chữ để ta nhìn một cái."
Thứ nữ của Vĩnh Xương Hầu phủ biết viết chữ, cũng không kỳ quái, Tiêu Ninh Viễn muốn nhìn xem, chữ của Ngọc Giảo như thế nào.
Người thường nói, chữ như người, nhìn chữ, cũng có thể nhìn ra một ít bản tính của người.
Ngọc Giảo đề bút.
Lúc viết ra, lại đổi thành Trâm Hoa Thể.
Loại chữ này, văn nhân mặc khách thường dùng, viết vô cùng đẹp.
Ngọc Giảo viết, tuy rằng chưa nói tới xinh đẹp nhưng cũng tinh tế ngay ngắn, khiến người ta nhìn thấy liền cảnh đẹp ý vui.
Tiêu Ninh Viễn nhìn thoáng qua, cười nói: "Chữ như người, ngươi câu nệ, chữ này nhìn cũng câu nệ.”
Mặc dù nói trước đó Ngọc Giảo để Tiêu Ninh Viễn biết được một mặt to gan của mình nhưng dáng vẻ câu nệ cẩn thận trước đó của Ngọc Giảo để lại cho Tiêu Ninh Viễn kia, còn xâm nhập vào trong lòng hắn.
Hắn nhiều lắm là cảm thấy, Ngọc Giảo câu nệ, ngẫu nhiên lớn mật mà thôi, sẽ không hoàn toàn phủ nhận một mặt câu nệ kia của Ngọc Giảo.
Ngọc Giảo có chút xấu hổ: "Thiếp tài sơ học thiển, khiến chủ quân chê cười rồi."
Tiêu Ninh Viễn tiếp tục nói: "Chữ này của ngươi, đã viết rất tốt rồi."
Ít nhất, ở trong kinh thành, đã có thể xếp hạng thượng lưu.
Ngọc Giảo là thứ nữ không được sủng ái, còn có thể luyện chữ, đúng là khó được.
Tiêu Ninh Viễn nhìn về phía Ngọc Giảo, hỏi: "Hôm nay đi thái học?"