Ngọc Giảo không khỏi có chút sốt ruột.

Nàng thân là tỷ tỷ của Tiết Lang, dĩ nhiên biết Tiết Lang coi trọng cuộc thi này đến mức nào.

Tiết Lang xưa nay luôn khắc kỷ thủ, bây giờ sắp vào trường thi, người này còn chưa tới, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Ba tiếng chiêng đồng vang lên.

Thí sinh dồn dập ra trận.

Tiết lang vẫn không có ý xuất hiện.

Ngọc Giảo đã gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Mãi đến khi một thí sinh cuối cùng vào sân, Tiết Lang vẫn không xuất hiện, Ngọc Giảo đã hoàn toàn thất vọng... Tiết Lang vẫn còn chưa tới!

Một tiếng chiêng đồng vang lên...

Tiết Lang lúc này đầu đầy mồ hôi chạy tới bên này: "Đợi đã!"

Người gõ chiêng đồng hơi dừng lại, quan giám khảo bên cạnh nhìn về phía Tiết Lang, giọng điệu không vui: "Ngươi cũng tới tham gia khảo thí nhập học Thái Học sao?"

Tiết Lang vội vàng nói: "Vâng."

Quan giám khảo cười lạnh một tiếng: "Ngươi đến muộn, sang năm lại thi đi."

Tiết Lang nghe xong lời này liền sốt ruột: "Ba tiếng chiêng kết thúc mới đến giờ, lúc ta tới, chỉ gõ một tiếng."

Quan giám khảo liếc Tiết Lang một cái, tiếp tục nói: "Thái học chính là nơi mọi người tiến lên tu tập, ngươi là thằng nhãi con chậm trễ thời gian thi cử, sao xứng đáng tiến vào Thái học học tập?"

Nói đến đây, quan giám khảo dừng một chút: "Hơn nữa ngươi còn có thái độ như vậy, có lẽ cũng thi không đậu, nhìn ngươi tuổi còn trẻ, sang năm lại thi đi!"

Tiết Lang gấp đến muốn khóc.

Hắn đến cùng là một thiếu niên lang so với Ngọc Giảo còn nhỏ hơn hai ba tuổi, thấy giám khảo không cho mình đi vào thi, đều vội đến sắp rơi nước mắt.

Cuộc thi Thái Học này, đối với hắn thật sự rất quan trọng, nếu hắn tiến vào Thái Học, phụ thân cũng có thể xem trọng hắn mấy phần. Mặc dù hắn không quan tâm phụ thân nhìn mình như thế nào nhưng nếu mình lộ mặt trước phụ thân, cũng tiện cho người khác không dám khinh khi mẫu thân như trước.

Còn có tỷ tỷ, hắn cũng muốn làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.

Sang năm thi lại, mẫu thân và tỷ tỷ phải chịu khổ thêm một năm.

Không nói đến sang năm có thể thuận lợi thi đậu hay không, chỉ nói năm nay phụ thân hiếm khi buông lỏng, để hắn tham gia thi cử,  nhưng mà... Sang năm, hắn cũng không biết còn có cơ hội này hay không.

Ngọc Giảo sốt ruột đi tới, nhìn giám khảo mở miệng nói: "Vị đại nhân này, xá đệ một lòng dốc sức cầu học, có thể cho xá đệ một cơ hội nữa hay không?"

Giám khảo kia liếc Ngọc Giảo một cái, trong ánh mắt càng là khinh miệt: "Ngươi là tỷ tỷ của hắn à?"

Ngọc Giảo vội vàng mở miệng nói: "Vâng."

Ánh mắt giám khảo tràn đầy khinh bỉ, thân thể nàng yểu điệu xinh đẹp, hẳn là người không đứng đắn!

Có tỷ tỷ như vậy, thí sinh này còn thích đến muộn, sao xứng tiến vào Thái Học nghiêm túc thánh khiết như vậy!

Vì thế giám khảo không khách khí liên tục xua tay: "Đi thôi đi thôi, chớ dây dưa ở đây!"

Nước mắt Tiết Lang đã rơi xuống, Ngọc Giảo nhìn thấy một màn này lòng như đao cắt.

Ngọc Giảo biết, Tiết Lang quan tâm cuộc thi này như vậy, gần như không có khả năng sẽ đến muộn, trong này... nhất định còn có biến cố khác.

Chính là lúc này.

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: "Đây là làm sao vậy?"

Giám khảo kia trông thấy người tới, hơi sững sờ, sau đó có chút kinh hỉ nói: "Có phải là Thẩm công tử không?"

Ngọc Giảo vội vàng an ủi Tiết Lang, căn bản không để ý người tới là người phương nào.

Người tới lại hỏi: "Ngươi còn chưa nói, đây là có chuyện gì?"

Giám khảo liếc Tiết Lang một cái, tiếp tục nói: "Tiếng chiêng đầu tiên vang lên, thí sinh này vừa mới đến, Thái Học không thu học sinh không đúng giờ như thế, bản quan đang muốn đuổi bọn họ đi."

Giám khảo rất cung kính.

Thẩm Hàn Thời mặc dù chỉ là một kẻ bạch thân nhưng lại là tân khoa Trạng Nguyên, tiền đồ không thể hạn lượng, hắn dĩ nhiên không thể dễ dàng đắc tội.

Ánh mắt Thẩm Hàn Thời từ trên người Ngọc Giảo nhàn nhạt đảo qua, cuối cùng dừng ở trên người Tiết Lang, thanh âm trong trẻo lạnh lùng mở miệng: "Tiếng chiêng không phải mới vang lên một chút sao? Mặc dù tình không hợp nhưng về lý, nên cho hắn một cơ hội thi."

Ngọc Giảo nghe được có người biện hộ cho Tiết Lang, vội vàng xoay người nhìn lại.

Đó là một nam tử thanh niên chi lan ngọc thụ, dung mạo hắn thanh sơ lãnh triệt, áo xám khó che giấu khí tức xuất trần trên người hắn.

Thư sinh một thân cô đơn lạnh lùng này... Là trạng nguyên lang dạo phố hôm nay?

Trong lòng Ngọc Giảo lập tức dấy lên hi vọng, vội vàng cho Tiết Lang một ánh mắt, mở miệng nói: "Còn không cảm ơn... Thẩm..."

Là họ Thẩm phải không?

Ngọc Giảo tiếp tục nói: "Cảm ơn Thẩm công tử đã cầu xin cho xá đệ."

Tiết Lang cũng vội vàng chắp tay: "Đa tạ Thẩm công tử."

Giám khảo kia thấy tỷ đệ hai người thuận cột liền leo, rất không kiên nhẫn nhưng cũng không có ý tứ làm khó: - Nếu Thẩm trạng nguyên lang cầu tình cho các ngươi. Hiện tại liền đi vào đi! Nhưng lần sau không được viện dẫn lý do nữa!"

Ngọc Giảo vội vàng nhét bút mực mình mua cho Tiết Lang.

Không kịp dặn dò cái gì, Tiết Lang liền chạy vào bên trong.

Kỳ thật vào trường thi mỗi người còn có thời gian một nén nhang để chuẩn bị nhưng Tiết Lang sợ trễ thì sinh biến, chỉ muốn sớm ngồi xuống.

Tiết Lang chạy chậm đi thi.

Ngọc Giảo còn lại, thiên ân vạn tạ nhìn về phía Thẩm Hàn Thời, trong giọng nói tràn đầy cảm kích: "Đa tạ Thẩm công tử, đại ân của Thẩm công tử, ta thực sự không biết báo đáp như thế nào..."

Thẩm Hàn Thời lạnh lùng nhìn Ngọc Giảo: "Không cần ngươi báo đáp."

Nói xong, Thẩm Hàn Thời phất tay áo rời đi.

Giám khảo bên cạnh nhìn mà sửng sốt, vừa rồi hắn còn tưởng rằng Thẩm Trạng Nguyên này là coi trọng sắc đẹp của Ngọc Giảo, lúc này mới mở miệng giúp đỡ, thật không nghĩ đến thái độ của hắn lại lạnh lùng như thế.

Thẩm Trạng Nguyên quả nhiên không phải người thường!

Giám khảo lắc đầu đi vào bên trong.

Ngọc Giảo lúc này cũng thở phào một hơi, bất kể nói thế nào, đệ đệ luôn có thể thuận lợi khảo thí.

Thánh Liên tự kia là lấy cớ xuất phủ nhưng đi... vẫn phải đi một chút, nếu không Tiết Ngọc Dung hỏi tới, không dễ bàn giao.

Lúc Ngọc Giảo lên xe ngựa, Thẩm Hàn Thời vừa vặn đi ngang qua nơi này, giọng nói của hắn lạnh như băng bay tới: "Tiết Ngọc Giảo, nếu đường là chính ngươi chọn, vậy ngươi liền đi là được, chớ để cho người ta xem thường."

Ngọc Giảo hơi sững sờ, quay người nhìn lại.

Thẩm Hàn Thời đã rời đi, chỉ để lại một bóng lưng dắt ngựa cho Ngọc Giảo.

Lời này nói có chút kỳ quái, khiến Ngọc Giảo nghe xong có một loại cảm giác không hiểu ra sao.

Chờ chút...

Người này làm sao biết, mình tên là Tiết Ngọc Giảo!

Hắn... Đến tột cùng là người phương nào? Làm sao nhận ra mình?

Hai nha hoàn Xuân Chi và Thu Hành lúc này đều có chút si mê.

Nhất là Thu Hành, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái: "Ta còn tưởng rằng trạng nguyên lang đều vừa gầy vừa xấu, còn để râu! Không ngờ quan trạng nguyên cũng có thể tuấn dật như vậy!"

Giống như một cây ngọc trúc xanh biếc.

Tóm lại, khiến người nhìn thấy, liền vui vẻ thoải mái.

Ngọc Giảo nghĩ nửa ngày, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ...

Họ Thẩm...

Người này họ Thẩm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play