Chạng vạng tối.

Mưa một ngày, chẳng những không ngừng lại, ngược lại còn lớn hơn.

Ngọc Giảo đứng dưới mái hiên cửa ra vào Tiết Ngọc Dung, đầu tiên nhìn thấy gã sai vặt Tàng Đông đốt đèn lồng, đi ở phía trước dẫn đường.

Tiếp theo chính là Tiêu Ninh Viễn đi ở phía sau, một mình che dù, hắn sải bước đi tới cửa, tiện tay đưa dù trên tay ra.

Ngọc Giảo vội vàng đưa tay đón lấy.

Tay của hai người, như có như không đụng vào một cái.

Tiêu Ninh Viễn không kiên nhẫn mà đem ánh mắt rơi vào trên người Ngọc Giảo... Chờ xem rõ ràng khuôn mặt Ngọc Giảo, lúc này mới nhớ tới, đây không phải là nha đầu cổ trắng như tuyết hôm nay sao?

Ngọc Giảo phát giác được Tiêu Ninh Viễn đang nhìn mình, vội vàng mở miệng nói: "Chủ quân, phu nhân đang chờ người trong phòng."

Tiêu Ninh khẽ gật đầu, lúc này mới đẩy cửa đi vào bên trong.

Tiết Ngọc Dung còn chưa tới chạng vạng tối đã bắt đầu đợi Tiêu Ninh Viễn tới, gọi người mang rượu và thức ăn đến hâm nóng hết lần này đến lần khác.

Bây giờ nhìn thấy Tiêu Ninh từ xa tới, liền vui mừng chạy ra đón, chủ động giúp Tiêu Ninh cởi áo choàng màu tím nhạt trên người.

"Phu quân, hôm nay bề bộn nhiều việc lắm sao?" Tiết Ngọc Dung quan tâm hỏi.

Tiêu Ninh Viễn lắc đầu: "Cũng tạm được."

"Vậy phu quân... Sao không đến đây nghỉ ngơi sớm?" Tiết Ngọc Dung tiếp tục hỏi.

Tiêu Ninh Viễn thuận miệng nói: "Đi xem âm thanh một lần."

Âm Âm... chính là tên của Mạnh Trắc phu nhân.

Tiết Ngọc Dung hơi khựng lại động tác cởi áo choàng của Tiêu Ninh Viễn.

Tiêu Ninh Viễn hỏi: "Ăn giấm?"

Tiết Ngọc Dung vội vàng nói: "Sao lại như vậy! Mạnh muội muội bây giờ đang mang thai, phu quân nhìn nhiều cũng là việc nên làm."

Tiêu Ninh Viễn nhìn về phía Tiết Ngọc Dung, ngữ khí ôn hòa hơn bình thường một chút: "Ta biết Dung nhi không chỉ ôn nhu còn biết đại thể, sẽ không vì những chuyện nhỏ không quan trọng này mà ghen tuông tranh giành."

Tiết Ngọc Dung nghiến răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng: "Phu quân nói đúng."

"Ngọc Giảo! Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau chóng đưa rượu lên đây!" Tiết Ngọc Dung cất giọng hô to với bên ngoài.

Triệu ma ma đã sớm chờ ở một bên, đưa một cái khay cho Ngọc Giảo, Ngọc Giảo điều chỉnh tâm tình một chút, liền bưng bầu rượu vào phòng.

Sau khi vào nhà, Ngọc Giảo liền đứng ở cửa, không nhúc nhích.

Tiết Ngọc Dung có chút tức giận, khẽ a một tiếng: "Ngươi còn đứng ngây đó làm gì! Tranh thủ rót rượu cho chủ quân!"

Tiết Ngọc Dung rất không hài lòng với phản ứng của Ngọc Giảo!

Nàng ta gọi Ngọc Giảo này đến phủ hầu hạ phu quân nàng ta sinh con, Ngọc Giảo sao luôn không tình nguyện như vậy?

Ngọc Giảo bị Tiết Ngọc Dung thúc giục, lúc này mới chậm rãi đi về phía trước.

Lúc này Tiêu Ninh Viễn đã ngồi xuống, hắn một thân trường bào tơ vàng màu tím sậm, quanh thân đều mang theo lãnh tuấn cùng quý khí.

Tiết Ngọc Dung lúc này mới mở miệng: "Phu quân, ta có chút mệt mỏi, trước hết đi nghỉ ngơi, gọi Ngọc Giảo ở đây hầu hạ chàng đi..."

Tiết Ngọc Dung cắn răng tránh đi.

Nàng ta thật vất vả mới gọi phu quân vào trong viện của mình... Buổi trưa hôm nay, nàng ta còn vui vẻ vì chuyện này.

Nhưng Mạnh Âm Âm kia đến một lần, nàng ta liền đổi chủ ý.

Cơ hội lần này, cho mình... Thật ra không có tác dụng gì lớn.

Nhưng nếu thưởng cho tiện tỳ Ngọc Giảo này! Nói không chừng, có thể gia tăng xác suất Ngọc Giảo thành công hoài thai, cũng dễ cắt đứt mộng đẹp làm bình thê của Mạnh Âm Âm!

Cho nên nàng ta chỉ có thể nhịn đau, một lần nữa đẩy người ra ngoài.

Ngọc Giảo đi rót rượu cho Tiết Ninh Viễn, ánh mắt của nàng cũng không rơi vào trên chén rượu, mà là vẫn len lén nhìn Tiêu Ninh Viễn.

Bộ dáng của hắn vô cùng tốt, trên người lại mang theo một loại cảm giác ổn trọng vượt qua tuổi tác. Nếu không phải... Nàng bị ép đến quý phủ làm thông phòng, có lẽ nàng thật sự sẽ bị nam nhân như vậy hấp dẫn.

Lúc nghĩ như vậy, chén rượu đã đầy.

Ngọc Giảo giống như hồn nhiên chưa từng phát hiện.

Tiêu Ninh Viễn mở miệng: "Đầy rồi."

Ngọc Giảo cúi đầu nhìn, thấy rượu kia đã chảy xuống bàn không ít, vội vàng bối rối buông bầu rượu xuống, lại dự định cầm khăn đi lau rượu trên bàn nhưng trong lúc luống cuống tay chân, loảng xoảng một tiếng...

Chén rượu bị đụng đổ.

Rượu bắn tung tóe lên người Tiêu Ninh Viễn.

Ngọc Giảo vội vàng đưa tay, lau rượu trên người cho Tiêu Ninh Viễn.

Ngón tay mảnh khảnh mềm mại ấn lên lồng ngực cứng rắn, khiến tay Ngọc Giảo run run một chút nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ... Nàng nếu muốn sống sót, nếu muốn bảo vệ tiểu nương cùng đệ đệ, chỉ có một biện pháp có thể làm.

Đó chính là được Tiêu Ninh Viễn sủng ái.

Mạnh Trắc phu nhân là trắc phu nhân, cũng dám khiêu chiến với Tiết Ngọc Dung, không phải là vì được Tiêu Ninh Viễn sủng ái sao?

Dù sao nàng đã là người của Tiêu Ninh Viễn, bị cắn một cái, cùng bị cắn hai cái... Cũng không khác nhau quá lớn.

Ngọc Giảo nghĩ thông suốt những thứ này, liền lấy dũng khí, đem tay ấn ở trên lưng Tiêu Ninh Viễn, muốn đi cởi đai lưng của Tiêu Ninh Viễn.

Toàn bộ quá trình, Tiêu Ninh Viễn vẫn luôn liếc nhìn Ngọc Giảo.

Thủ đoạn câu dẫn hắn của Ngọc Giảo vụng về như thế, sao hắn lại nhìn không thấu?

Hắn không thích nữ tử như vậy, khiến hắn cảm thấy lỗ mãng, phóng đãng.

Vốn dĩ hắn đã muốn đẩy nàng ra từ sớm nhưng khi cúi đầu xuống, nhìn thấy cái cổ trắng như tuyết kia, hắn không nhịn được nghĩ đến chuyện hôm nay, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Ngọc Giảo rốt cuộc tìm được thắt lưng, tính kéo đai lưng Tiêu Ninh Viễn ra.

Nhưng ai biết được.

Nhưng vào lúc này, cổ tay của nàng bị Tiêu Ninh Viễn bắt lấy.

QTiêu Ninh Viễn từng làm võ tướng, khí lực lớn hơn người bình thường không ít, Ngọc Giảo bị một trảo như vậy, liền thở nhẹ ra tiếng.

Nàng mờ mịt nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.

Chỉ thấy trong con ngươi đen kịt của Tiêu Ninh Viễn tràn đầy trêu tức, hắn lạnh giọng nói: "Ngươi có biết, ta chán ghét cái gì không?"

Ngọc Giảo lắc đầu không hiểu: "Thiếp... Không biết."

Tiêu Ninh Viễn lạnh lùng cười một tiếng: "Ta ghét nữ nhân đầu hoài tống bão(#), càng ghét nữ nhân dùng thủ đoạn tính toán đầu hoài tống bão."

(#) đầu hoài tống bão:ném mình vào vòng tay của người khác để giành được sự ưu ái của họ

Ngọc Giảo biết Tiêu Ninh Viễn nói là ban ngày hôm nay, Tiết Ngọc Dung bảo mình đưa canh giải rượu cho Tiêu Ninh Viễn, bên trong đặt Thôi tình dược, cũng nói hành vi đầu hoài tống bão vừa rồi của mình, vì thế mặt đỏ bừng lên, luống cuống đứng ở đó, trong lúc nhất thời đuôi mắt ửng đỏ.

Nàng cho rằng... mình chỉ cần cố gắng một chút, chỉ cần có thể liều mạng là được...

Tiêu Ninh Viễn nhíu mày, càng không kiên nhẫn: "Cút!"

Ngọc Giảo mím môi, biết hôm nay không thành công, Tiết Ngọc Dung nhất định sẽ phạt nàng không biết quý trọng cơ hội nhưng tình huống bây giờ, nàng đã không có cách nào tiếp tục.

Ngọc Giảo ra khỏi phòng.

Bị cơn mưa to bên ngoài làm cho lui về phía sau hai bước.

Nhưng rất nhanh, nàng liền thong dong đi tới trong mưa.

Nha hoàn nàng ở còn cách Cầm Sắt viện một đoạn, tổng cộng có hai con đường... Một là đường gần, phải đi qua hai cửa nguyệt lượng, cũng phải đi qua thư phòng của Tiêu Ninh Viễn.

Về phần một con đường khác, phải từ ngoài viện vòng qua.

Ngọc Giảo không muốn nhớ tới hồi ức xấu hổ kia, liền từ bên ngoài đi vòng.

Mưa rất lớn, rơi vào trên người của nàng, lạnh đến nàng run rẩy, một đoạn đường không tính quá xa, nàng đi được hết sức khó khăn.

Đột nhiên, một đạo tiếng sấm, dọa cho Ngọc Giảo run rẩy, cả người liền muốn hướng Đại thụ bên cạnh tránh đi.

Nhưng vào lúc này...

Một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn tới, bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo nàng trở về.

Ngọc Giảo bất ngờ không kịp đề phòng, cả người lui về phía sau, thẳng tắp ngã vào trong ngực người tới.

Ngọc Giảo giật nảy mình, đang muốn hô to một tiếng: "Cứu..."

"Câm miệng." Thanh âm mang theo tính áp bách của Tiêu Ninh Viễn từ đỉnh đầu Ngọc Giảo truyền đến.

Ngọc Giảo sửng sốt một chút, thân thể càng cứng ngắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play