Tiêu Ninh Viễn nhận thấy Ngọc Giảo không được tự nhiên, trong lòng hơi trầm xuống, há mồm muốn giải thích với Ngọc Giảo.
Nhưng lúc này Ngọc Giảo đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn, ngữ khí chân thành nói: "Ta đâu có ngốc! Sao lại trách cứ chủ quân vì chuyện này?"
Tiêu Ninh Viễn có chút ngoài ý muốn: "Ngươi không trách ta?"
Ngọc Giảo cười một tiếng: "Tại sao ta phải trách chủ quân? Nếu là chủ quân lúc ấy biểu hiện rất để ý ta, chẳng phải là cổ vũ tặc nhân phách lối kiêu ngạo sao?"
"Tặc nhân kia rõ ràng là muốn trả thù chủ quân, nếu như giết không được chủ quân, vậy khẳng định là muốn hủy diệt người chủ quân quan tâm... Chủ quân chỉ có biểu hiện không đếm xỉa tới, mới có thể bảo vệ ta một mạng." Ngọc Giảo nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn.
Ngọc Giảo nói lời này, cũng không hư tình giả ý dỗ Tiêu Ninh Viễn vui vẻ.
Mặc kệ ý định bắn mũi tên kia của Tiêu Ninh Viễn là gì, nhưng cuối cùng Tiêu Ninh Viễn không phải đều để cho nàng chạy trước sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play