Đỗ lang trung liền mở miệng nói: "Ngọc tiểu nương mạch tơ lơ lửng, bởi vì cái gọi là sợ tổn thương thận chi âm tinh, kinh tâm dương khí, thận tâm không giao, thần hồn bất an... Ngọc tiểu nương như vậy, giống như bị kinh sợ không ít."
Tiêu Ninh Viễn nghe đến đây, đau lòng nhìn về phía Ngọc Giảo, sau đó nhìn ánh mắt không ngừng rơi lệ của Ngọc Giảo hỏi một câu: "Mắt của nàng thế nào?"
Đỗ lang trung nghe vậy, liền nói: "Thương thế trên mắt không giống như cái khác, chỉ dựa vào chẩn đoán mạch là có thể chẩn đoán được. Nhưng ta thấy Ngọc tiểu nương đã có chứng sợ ánh sáng..."
Nói đến đây, Đỗ lang trung thở dài một tiếng, trong ánh mắt có chút thương hại: "Con mắt này, chỉ sợ bị thương không nhẹ, xin hỏi Ngọc tiểu nương, bây giờ còn có thể nhìn bình thường không?"
Ngọc Giảo thấp giọng nói: "Tiên sinh ngồi bên cạnh ta, ta có thể nhìn thấy bóng người nhưng... lại không thấy rõ dáng vẻ của tiên sinh."
Đỗ lang trung vừa nghe lời này, trong ánh mắt liền có vài phần tiếc hận, một mỹ nhân tốt như vậy... Vốn nên có một đôi mắt uyển chuyển sinh động, thật sự là đáng tiếc!
Sắc mặt Tiêu Ninh Viễn cũng trầm xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT