Mấy nha hoàn coi nàng như không khí, cũng chú ý tới nàng.

"Ngọc tiểu nương?" Chiếu Hồng nhìn thấy là Ngọc Giảo, thần sắc phức tạp.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ngọc Giảo mở miệng hỏi.

Chiếu Hồng chỉ chỉ căn phòng phía sau Ngọc Giảo, mở miệng giải thích: "Nha đầu này chạy đến gian phòng này trộm đồ, ta đang muốn bắt nàng đi phu nhân!"

Xuân Chi tuyệt vọng lắc đầu: "Ta không trộm, thật không có..."

Ngọc Giảo mở miệng nói: "Ngươi chắc chắn, là căn phòng phía sau ta sao?"

Chiếu Hồng gật đầu: "Chúng ta biết, gian phòng này là trước kia Ngọc tiểu nương ở, nàng nhất định là chuồn vào trộm đồ của Ngọc tiểu nương."

Ngọc Giảo mở miệng: "Nhưng ta không có mất đồ vật."

Sắc mặt Chiếu Hồng có chút khó coi: "Ngọc tiểu nương, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem?"

Ngọc Giảo cũng không đáp lại chuyện này, mà là tiếp tục nói: "Hôm nay tâm tình phu nhân không tốt, các ngươi nếu còn lấy loại chuyện nhỏ nhặt này đi làm phiền nàng…."

Ngọc Giảo hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Chắc hẳn phu nhân sẽ phạt cả các ngươi."

Chiếu Hồng biến sắc, Ngọc Giảo này là hồng nhân trước mặt phu nhân, là phu nhân từ Hầu phủ tự mình đưa đến phủ, lời nàng nói... Hẳn là có thể tin.

Chiếu Hồng nghĩ như vậy, liền buông lỏng tay ra, hung tợn nhìn về phía Xuân Chi, cảnh cáo hai câu: "Coi như ngươi gặp may! Hôm nay đụng phải Ngọc tiểu nương nói giúp ngươi, ngươi cảnh tỉnh cho ta, lần sau ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy!"

Xuân Chi kia như được đại xá, lảo đảo chạy ra khỏi sân, tựa như phía sau có quỷ đuổi theo.

Ngọc Giảo thấy sự tình đã giải quyết, cũng đi ra ngoài.

Nàng không thích xen vào chuyện bao đồng nhưng... Nàng chung quy không hạ quyết tâm được.

Lúc tiểu nha hoàn kia bị khi dễ lăng nhục, loại cảm giác tuyệt vọng này, để cho nàng nhịn không được nghĩ đến chính mình, chính mình cùng nha hoàn này, kỳ thật cũng không khác nhau quá lớn.

Đều là tồn tại ti tiện, những người cao cao tại thượng kia, tùy tiện giơ chân lên, liền có thể một cước nghiền chết những tồn tại nhỏ bé như bọn họ.

Lúc nàng bị Tiết Ngọc Dung tra tấn, cũng từng nghĩ tới, nếu có một người có thể giúp mình một chút thật tốt biết bao?

Ngọc Giảo đi trở về, đi ngang qua một chỗ yên lặng không người, trong bụi cỏ bên cạnh, đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang.

Ngọc Giảo giật nảy mình, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy tiểu nha hoàn vừa rồi đã lao ra, quỳ gối trước mặt nàng, dập đầu với nàng.

"Nô tỳ Xuân Chi, tạ ơn cứu mạng của Ngọc tiểu nương! Tạ ơn cứu mạng của tiểu nương! Tạ ơn cứu mạng của tiểu nương!" Nàng một hơi nói ba lần cảm ơn, về phần dập đầu, đã không biết dập bao nhiêu lần.

Ngọc Giảo phục hồi tinh thần lại, vội vàng dùng một tay ôm đồ vật, dùng một tay khác đỡ Xuân Chi.

"Được rồi, mau đứng lên, ngươi quỳ gối ở đây, khiến người ta nhìn thấy không tốt." Ngọc Giảo nhắc nhở.

Ngọc Giảo giúp người nhưng cũng không muốn để người biết chuyện này.

Lúc này Xuân Chi mới vội vàng bò dậy, có lẽ là nàng khóc quá dữ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt sưng phù như quả óc chó.

Xuân Chi nghẹn ngào nói: "Vừa rồi nếu không phải Ngọc tiểu nương, bọn họ khẳng định kéo ta đi gặp phu nhân, ta nhất định không được tốt, nói không chừng sẽ giống như tỷ tỷ..."

Nhắc tới tỷ tỷ, Xuân Chi bắt đầu rơi nước mắt.

Xuân Chi lau nước mắt, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kiều diễm trước mắt, phảng phất hạ quyết tâm nào đó, cắn răng, mở miệng hỏi: "Ngọc tiểu nương, ta có thể...ở bên cạnh hầu hạ ngài không?"

Ngọc Giảo nghe lời này, hơi sững sờ.

Lúc nàng giúp Xuân Chi, không nghĩ quá nhiều.

Nhưng bây giờ bị Xuân Chi hỏi như vậy, tâm tư Ngọc Giảo vốn đã linh hoạt, liền càng linh hoạt.

Hiện tại bên người nàng chỉ có một nha hoàn là Thúy Bình, nàng ta nào phaie nha hoàn? Rõ ràng chính là cái đinh của Tiết Ngọc Dung cắm trước mặt nàng.

Bên người nàng, ngay cả một người có thể dùng được cũng không có.

Nàng đưa mắt nhìn Xuân Chi, chuyện của Xuân Hương nàng biết, người bên ngoài chỉ coi Xuân Hương là trộm đồ bị đánh tàn nhẫn, không chịu đựng được nhưng nàng rõ ràng, nguyên nhân gây ra chuyện này, chính là chủ quân nhìn Xuân Hương nhiều một chút.

Tiết Ngọc Dung tâm tình không vui, tùy ý sai người xử trí.

Ngược lại cũng không lo lắng Xuân Chi là người của Tiết Ngọc Dung.

Xuân Chi thấy Ngọc Giảo không mở miệng, hơi cụp mắt, thấp giọng nói: "Vâng... Là nô tỳ đường đột."

Nàng ấy vừa nói lời kia, cũng là cố lấy dũng khí nói, nàng biết rõ, chính mình coi như là tránh được lần này, lần tiếp theo, Chiếu Hồng kia cũng có biện pháp khác hãm hại nàng ấy, lúc này mới nghĩ đến rời khỏi Cầm Sắt Viện.

Ngọc Giảo nhìn về phía Xuân Chi hỏi: "Ngươi thật sự nguyện ý đến hầu hạ bên cạnh ta?"

Xuân Chi vội vàng gật đầu: "Nguyện ý!"

Ngọc Giảo mở miệng nói: "Tình huống của ta, có lẽ không tốt như ngươi nghĩ, đi theo bên cạnh ta, cũng chưa chắc tốt hơn so với ngươi ở lại Cầm Sắt Viện."

Xuân Chi vội vàng nói: "Về sau nô tỳ liền gả cho gà theo gà gả cho chó theo chó, Ngọc Tiểu Nương sống cuộc sống như thế nào, nô tỳ liền đi theo Ngọc Tiểu Nương sống cuộc sống như thế đó! Về sau cái mạng này của ta, chính là của tiểu nương ngươi!"

Ngọc Giảo nhịn không được cười ra tiếng: "Lời này, cũng không phải dùng như vậy, mà ta cũng không muốn mạng của ngươi, ta muốn chúng ta đều sống thật tốt."

Cũng để những người coi bọn họ như cỏ rác kia nhìn xem, nàng làm sao sống càng tốt!

Xuân Chi nhìn nữ tử đang cười trước mắt, có chút hoảng hốt, Ngọc tiểu nương sao lại xinh đẹp như vậy, giống như tiên nữ trên tranh vậy.

Ngọc Giảo tiếp tục nói: "Ta bây giờ chỉ là một tiện thiếp, dựa theo quy củ của phủ, bên người chỉ có thể có một Đại nha hoàn."

Hiện tại Thúy Bình đang đứng ở vị trí này, nếu nàng chủ động đi thay nha hoàn, nghĩ cũng biết, Tiết Ngọc Dung sẽ có phản ứng gì.

Ngọc Giảo có chút dừng lại: "Nếu ngươi muốn đến hầu hạ bên cạnh ta, sợ là còn phải chờ một chút."

Xuân Chi thấy Ngọc Giảo cũng có ý đồng ý nên lại không quan tâm có phải đi làm Đại nha hoàn hay không, vội vàng nói: "Cho dù là đi làm nha hoàn thô sử của Ngọc tiểu nương, nô tỳ cũng nguyện ý!"

Ngọc Giảo nhìn về phía Xuân Chi, mở miệng nói: "Ngươi mau rời khỏi đây đi, đừng để người khác biết hai chúng ta đã quen biết nhau rồi."

Ngọc Giảo đưa mắt nhìn Xuân Chi rời đi, lúc này mới bước nhanh về hướng Lãm Nguyệt viện.

Thúy Bình đang dựa vào khung cửa cắn hạt dưa, nhìn thấy Ngọc Giảo cầm đồ vật tiến vào, cười lạnh một tiếng: "Từ đâu mà cầm nhiều đồ rách nát như vậy về vậy?"

Ngọc Giảo không để ý tới Thúy Bình, đi thẳng vào phòng ở.

Vừa vào phòng, sắc mặt Ngọc Giảo liền xanh mét.

Chỉ thấy trước khi mình đi, đồ vật đã được sửa sang lại, lúc này đã bị người lật ra.

Quần áo trong rương, đều bị người ta đổ nước, không cần nghĩ, cũng biết chuyện này là ai làm.

Thúy Bình lúc này đứng ở cửa ra vào, nhìn Ngọc Giảo chê cười.

Ngọc Giảo bước nhanh ra.

Thúy Bình thấy thế tới rào rạt của Ngọc Giảo, giật nảy mình, hạt dưa trong tay đều rơi trên mặt đất mấy viên.

Nàng vốn tưởng rằng, Ngọc Giảo muốn tới cãi nhau với nàng.

Nào ngờ, Ngọc Giảo hoàn toàn không có ý cãi nhau, ngược lại đỏ mắt, cầm quần áo bị xối ướt, đi giặt phơi nắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play