Trên đường trở về nhà, Tô Du vẻ mặt tươi cười, không nói một câu nào. Nhưng Tống Đông Chinh lại nuốt nước bọt khẩn trương không ngớt, chỉ sợ Tô Du tính sổ với anh.
Vào trong nhà, anh để bát đũa xuống rồi lập tức kéo tay Tô Du nói, "Anh không nói bậy đâu, đều do người ta tự đoán thế."
Tô Du liếc mắt nhìn anh, "Anh nói với người ta về em thế nào hả? Em bảo ngay mà, sao hôm nay lúc em tới, tất cả mọi người nhìn em như thế chứ, cứ như thể em làm được việc gì to tát lắm."
"Anh khen em, nhiệt tình khen ấy chứ. Người ta đều thấy hâm mộ vì anh có người yêu tốt ấy chứ. Nhưng mà lúc anh mới tới, người ta chưa biết anh có người yêu đâu, anh tìm cơ hội để nói cho người ta biết đấy. Cứ có cơ hội nào là anh liền nhắc đến em, ví dụ như người ta mời anh hút thuốc, anh bảo người yêu không cho phép hút, người yêu không cho uống rượu, người yêu cũng không cho đi liên hoan bên ngoài luôn..."
Tô Du cốc đầu anh, "Anh cũng không sợ người ta chê cười anh à."
"Có gì buồn cười đâu." Tống Đông Chinh nói với vẻ mặt tự tin, "Anh chính là thích bị quản lý thế đấy, ai dám ý kiến hả?"
Tô Du cũng không so đo với anh, cô vốn định sau khi qua đây bình thường phải chú ý lưu chút sĩ diện cho Tống Đông Chinh, để anh còn có chút uy nghiêm của huyện trưởng trong đơn vị. Hiện tại xem ra, ngay từ đầu người ta đã chẳng thèm để ý đến chuyện này, thậm chí còn tự làm mình bẽ mặt. Một khi đã như vậy, cô cũng không cần khách sáo nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play