“Tôi đã nói rồi mà, đây không phải đồ của tôi.” Tưởng Bạch Thanh nhíu mày đáp lại.
“Bây giờ cô chia cho chúng tôi một ít thì ai mà biết được chứ, với lại mấy thứ này nhìn qua cũng biết là do tổ chương trình cung cấp thôi, tổ chương trình đã thiên vị đến thế rồi, mà cô còn muốn bênh vực cho cô ta à? Đáng lẽ chúng tôi phải cùng nhau chất vấn cô ta xem lấy đâu ra những thứ này mới đúng chứ!” Hứa Lị Lị lớn tiếng la lối.
[Hứa Lị Lị đúng là phát điên rồi sao?] Tưởng Bạch Thanh thầm nghĩ, cảm thấy cạn lời với người phụ nữ này.
“Cô nói đồ của tôi là do tổ chương trình cung cấp?”
Nghe thấy giọng nói này, Tưởng Bạch Thanh lập tức quay đầu nhìn về phía biển, Lâm Thi Quý và Trần Tiệp cũng ló đầu ra khỏi phòng để xem xét tình hình. Họ chỉ thấy Tân Án trong bộ đồ lặn, từ từ bước lên từ dưới biển, tháo chiếc kính lặn ra, để lộ một gương mặt mộc thanh tú, không hề trang điểm cầu kỳ, nhưng lại vô cùng rạng rỡ và cuốn hút dưới ánh mặt trời.
Tân Án vừa mới trở lại bờ biển đã nghe thấy tiếng ồn ào của Hứa Lị Lị. Cô cũng có chút ngạc nhiên không hiểu sao nhóm ba người kia lại tìm đến tận đây, lúc trước chẳng phải họ tỏ vẻ chẳng quan tâm lắm sao? Nhưng đã đến tận địa bàn của cô rồi mà còn dám lớn tiếng mắng nhiếc, thì cô chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.
“Án tỷ! Chị về rồi!” Tưởng Bạch Thanh nghe thấy giọng của Tân Án thì vội vàng chạy tới, đón lấy chiếc túi nặng trĩu trên tay cô, đồng thời liếc mắt ra hiệu về phía Hứa Lị Lị.
“Yên tâm đi.” Tân Án khẽ mỉm cười, nhìn Tưởng Bạch Thanh gật đầu trấn an.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT