Dương Thuật liếc phó đạo diễn: “Cậu biết cái gì? Cô ấy chính là Lăng Mộc, ai có thể so cô ấy hiểu rõ tâm trạng của Lăng Mộc hơn? Khúc đàn cô ấy tấu ra chắc chắn là phù hợp nhất.”
Tân Án ngồi tại chỗ nghĩ đến tâm trạng của Lăng Mộc lúc này. Cô ấy hẳn là ai oán, cô ấy hận những người trong nhà này đều vì lợi ích riêng mà không màng tình cảm, khiến mẹ cô trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh giành sủng ái giữa các viện. Cô cũng hận cha mình không tin tưởng cô, khiến cô chỉ có thể giả ngốc, cúi đầu khom lưng để cầu mong có thể bình an lớn lên ở hậu viện.
Và hôm nay, chính là ngày cô thực hiện những gì đã chuẩn bị.
Đôi tay ngọc ngà của cô lả lướt trên dây đàn, tiếng đàn sắc bén vút cao, nhưng không hề đột ngột, phảng phất như có một nỗi oán hận sâu sắc. Giống như vô số con ngựa hoang đang phi nước đại, chí lớn mãnh liệt, đến cuối cùng lại chậm rãi trở về tĩnh lặng.
“Thu được chưa? Thu âm tốt chưa?” Dương Thuật nhỏ giọng hỏi.
“Thu tốt rồi, thu tốt rồi.” Phó đạo diễn nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play