Edit Ngọc Trúc
Vũ Văn Thanh ngồi trên lưng ngựa, trò chuyện cùng Tư Mã Nam Minh phía sau.
"Không ngờ Lưu công tử lại gặp phải chuyện như vậy. Tuy rằng ta cảm thấy hôn nhân không có tình yêu thì không tốt lắm, nhưng hành vi không chịu trách nhiệm còn tệ hơn. Hơn nữa, theo lời hắn nói, vị công tử kia chắc chắn là thích hắn, nếu không thì đã chẳng quấn lấy hắn như vậy." Vũ Văn Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy dù cho là nam nhân kia dụ dỗ Lưu Mộ Uy, nhưng nếu hắn có thể giữ vững lập trường, không chiếm lợi của người ta, thì đã không có nhiều rắc rối như vậy. Nói cho cùng, vẫn là lỗi của Lưu Mộ Uy.
Tư Mã Nam Minh biết Vũ Văn Thanh đã hiểu lầm, nhưng hắn cũng không có nghĩa vụ phải thay người kia giải thích, cho nên chỉ im lặng lắng nghe.
"Dù cảm thấy không hay lắm, nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, ta cũng không tiện nói nhiều." Hắn quay mặt nhìn người phía sau, rồi nói tiếp: "Nhưng mà, rượu bạch hoa mà hắn mời ta uống thực sự rất ngon, có hương thơm thanh nhẹ, lại có chút vị ngọt, uống vào rất thích. Ngươi có biết nơi nào bán không? Chúng ta cũng mua vài hũ mang về đi."
Tư Mã Nam Minh thấy bộ dáng tiếc nuối của hắn, liền giải thích:
“Rượu bạch hoa đó được làm từ hoa của một loại cây bạch hoa thụ. Nhưng loại cây này ba năm mới nở hoa một lần, mà mỗi lần trên cả cây cũng chỉ có vài bông, nên vô cùng hiếm có. Chuyện giá cả thì chúng ta không cần lo, nhưng vấn đề là không có chỗ nào để mua.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT