Edit :Ngọc Trúc
Vũ Văn Thanh đi theo Tiểu Hắc vào trong nhà tranh, bị nó kéo đến trước một chiếc rương gỗ đựng đầy phỉ thúy. Nhìn thấy Tiểu Hắc sủa một tiếng về phía rương gỗ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống đất, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Kỳ quái thật, ngươi chưa từng đến đây mà, sao lại biết kéo ta đến trước cái rương phỉ thúy này?"
Tiểu Hắc không thể trả lời câu hỏi của hắn. Nó không có cách nào nói cho Vũ Văn Thanh biết rằng hắn đã hôn mê suốt hai ngày, trong khoảng thời gian đó, ngoài việc canh giữ hắn, nó còn lang thang khắp không gian này một lượt. Hơn nữa, nó cực kỳ thích nơi này—một nơi khiến nó cảm thấy vô cùng thoải mái. Nó đang suy nghĩ cách làm thế nào để thể hiện với Vũ Văn Thanh rằng nó muốn ở lại đây.
Vũ Văn Thanh nhìn Tiểu Hắc một cái, rồi lại nhìn chiếc rương phỉ thúy trước mặt. Sau đó, hắn cúi xuống nhìn viên phỉ thúy trong suốt trên tay mình, lại nhìn về phía Tiểu Hắc, lúc này mới nhớ lại chuyện lúc trước.
Hai viên phỉ thúy—một viên màu xanh lục, viên còn lại có sắc đỏ. Viên màu xanh lục rõ ràng là đã bị Tiểu Hắc hấp thụ hết năng lượng, vậy còn viên trong tay hắn…
Hắn đưa viên phỉ thúy lên gần mắt, tự lẩm bẩm: "Vậy viên này trước đó là màu đỏ?" Nếu bên ngoài có ánh mặt trời, hắn đã muốn mang ra soi thử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT